“Các người đã nghe đại thần thời Lý Đường Ngụy Chinh chưa? Ngụy Nguyên Cát chính là thế tử của nhà họ Ngụy đó. Ở vùng ngoài lãnh thổ, nhà họ Nguỵ vô cùng hùng mạnh, những nhân vật lớn như Trương Cư Chinh nhà họ Trương hay Vương An Thạch nhà họ Vương đều cùng một phía với nhà họ Ngụy!”
“Tôi nói cho mọi người biết, Ngụy Nguyên Cát không chỉ đại diện cho nhà họ Ngụy mà còn đại diện cho thế gia là học trò của thánh nhân Nho giáo ở vùng ngoài lãnh thổ! Cho dù Tiêu Chính Văn ăn gan hùm mật gấu thì cũng không dám đắc tội với thế lực lớn như vậy đâu!”
“Hơn nữa, thế tử Ngụy Nguyên Cát còn là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bai, Lý Chính Đạo cũng chẳng là gì trước mặt cụ ta. Thực lực của thế tử gần như là bất khả chiến bại so với người cùng đẳng cấp!”
“Đâu phải là người mà nhân vật nhỏ bé như Hỏa Long Chân Quân có thể sánh bằng?”
Nghe đại diện nhà họ Cơ nói vậy, Đông Phương Tuyết Ngưng đập bàn, giận dữ đứng bật dậy: “Hừ! Cho dù đối phương là ai thì nhà họ Đông Phương chúng tôi cũng sẽ ủng hộ vua Bắc Lương, ủng hộ Thiên Tử và người dân Hoa Quốc vô điều kiện!”
“Kẻ thù của Hoa Quốc chính là kẻ thù của nhà họ Đông Phương chúng tôi!”
Nói xong, Đông Phương Tuyết Ngưng tức giận rời đi.
Viên Sùng Long hít một hơi thật sâu, đứng dậy, liếc nhìn mọi người, nói với vẻ mặt khó coi: “Người nhà họ Viên chúng tôi cũng xuất thân từ giới thế tục, không liên quan gì đến đám người ngoài lãnh thổ kia cả!”
“Bất kể là ai dám xâm phạm đến lợi ích của giới thế tục thì nhà họ Viên chúng tôi cũng sẽ không đồng ý! Chúng ta đi!”
Nói xong, Viên Sùng Long dẫn theo đám người nhà họ Viên rời khỏi sảnh lớn.
Nhìn bóng lưng đại diện hai nhà rời đi, đại diện nhà họ Cơ chỉ cười khinh thường.
“Ông Cơ, lẽ nào Ngụy Nguyên Cát thật sự lợi hại vậy sao?”
Đại diện nhà họ Đường hỏi với vẻ không yên tâm.
“Đương nhiên rồi, ông không cần nghĩ nhiều. Tiêu Chính Văn chỉ là Nhân Vương cấp một yếu đuối mà thôi. Mà Ngụy Nguyên Cát không chỉ là thế tử của nhà họ Ngụy, mà cảnh giới còn cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc”.
“So với những thế gia lớn ngoài lãnh thổ, nhà họ Tiêu chẳng là gì cả!”
“Mọi người biết vì sao cậu ta không dám tiếp chiến không? Chính là vì cậu ta muốn giữ thể diện mà thôi!”
Đại diện nhà họ Cơ cười nói một cách mỉa mai.
Lúc này, trong trang viên nhà họ Ngụy ở Long Kinh, Ngụy Nguyên Cát đang xem lời đáp trả công khai của Tiêu Chính Văn trên mạng rồi đắc ý cười lớn.
“Tôi nói rồi, Tiêu Chính Văn cũng chẳng là gì cả! Ngay cả chiến thư của tôi cũng không dám nhận, chứng tỏ cậu ta chỉ ra ngoài bên ngoài vậy thôi. Loại người này có gì đáng sợ chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là con kiến mà thôi!”
“Gửi thư cho Thiên Tử Hoa Quốc đi, bảo cậu ta trong vòng nửa tháng phải từ bỏ ngôi vị Thiên Tử, nếu không, Hoa Quốc sẽ bị san bằng!”
Ngụy Nguyên Cát kiêu ngạo ra lệnh cho ông lão đứng bên cạnh.