Tiêu Chính Văn đã đoán được từ trong lời nói của Chu Hạo Nhiên, mấy nghìn năm nay, Đế Vương Các đã tập hợp được một số lượng lớn anh hùng hào kiệt của các thời đại!
Mà thực lực bên phía huyết tộc, chỉ cần nhìn Lục Tiểu Thiến thôi là có thể thấy rõ!
Hai thế lực lớn lại không có cách nào nhúng tay vào sự thay đổi triều đại bên trong thế tục, vẫn bị Thiên Đạo Minh Ước lợi dụng sơ hở, mấy lần đều suýt thì lật đổ Hoa Quốc, chuyện này vốn đã không hợp với lý thường!
“Anh Tiêu, thật ra có một số chuyện, tôi vốn dĩ không nên tiết lộ cho anh biết!”
“Thế nhưng để biểu hiện thành ý của huyết tộc chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ không giấu giếm gì anh Tiêu!”
“Mấy nghìn năm nay, muôn dân Hoa Quốc chỉ biết hoàng đế thế nào nhưng lại không hề hiểu hoàng đế cũng chẳng thể độc đoán chuyên quyền, ví dụ như Tào Nguỵ, căn bản chẳng có cách nào tự chủ, thế nên sau này đã bị Tư Mã Thị đoạt mất thiên hạ!”
“Nữ hoàng Tắc Thiên có công lao vĩ đại, thế nhưng người đời sau vẫn không thôi mắng chửi, Tống thái tổ Triệu Khuông Dận đột nhiên chết thảm trong tẩm cung, không một ai trong số hai mươi tám hoàng đế thời Minh là không bị quan văn hạ độc giết chết!”
“Ẩn tình bên trong phần nhiều là từ những kẻ gọi là phần tử trí thức, từ lúc Khổng Khưu giúp Thiên Đạo Minh Ước giành được thiên hạ đã lấy nhân nghĩa đạo đức làm lý do để mua chuộc lòng người!”
“Thứ Nho gọi là Nho Thông “Thù Nho” vốn dĩ chính là cần làm suy yếu năng lực kiểm soát của Đế Vương đối với Hoa Quốc, lại lấy hai chữ lễ nghĩa để bãi bỏ quốc pháp, lấy hai chữ nhân nghĩa tâng bốc chính mình!”
“Kể từ thời kỳ Hán Vũ thứ gọi là Nho thuật xưng bá thiên hạ tới nay, tất cả những phần tử trí thức này đều đồng loạt trở thành con chó săn của nhà họ Khổng!”
“Người nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi có thể chi phối tất cả từ phía sau! Văn võ khắp triều đều là những kẻ gian ác, ngẫu nhiên có một hai kẻ trung quân ái quốc cũng đâu phải là đối thủ của bọn họ?”
“May là Đế Vương Các vẫn luôn kiểm soát đội ngũ võ tướng, vậy nên mới không rơi vào trong tay Thiên Đạo Minh Ước, nếu không e rằng bí mật của di tích Long tộc đã thuộc về Thiên Đạo Minh Ước từ lâu rồi!”
Nghe xong những lời này của Lục Tiểu Thiến, ngay cả Lý Chính Đạo cũng cảm nhận được sống lưng mình rét run lên!
Hoá ra những thứ gọi là Đại Nho hay là danh thần danh tướng gì đó đều được đồng đảng của bọn họ tô vẽ cho đẹp hơn mà thôi!
Bao gồm cả danh tướng thiên cổ như Trương Cư Chính, thật ra trong lòng vẫn ẩn giấu âm mưu!
Từ điểm này có thể tưởng tượng ra vua Đường năm đó đã phải gồng gánh áp lực nhiều tới độ nào mới giữ lại được bản chiếu thư di mệnh đó!
“Theo như cô nói, lẽ nào trong lịch sử Hoa Quốc không có lấy một người trung thành với quốc gia hay sao?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Anh Tiêu, anh cũng là một bậc quân vương, anh nên hiểu rõ sách sử là do ai viết, xa thì không nói, chỉ nói nhà họ Chu, tại sao Chu Kỳ Trấn lại phải giết Vu Khiêm cơ chứ?”
“Giống như những gì viết trong sách sử, sau khi Chu Kỳ Trấn bị quy phục, hắn đã cố gắng xoay chuyển tình thế, Chu Kỳ Trấn nên cảm ơn hắn mới phải, tại sao lại phải giết hắn? Lẽ nào bậc Đế Vương từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục tốt nhất lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy hay sao?”
Lời của Lục Tiểu Thiến, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể phản bác.
Quả thực, nhìn vào sách sử từ đời nhà Minh, trí thông minh của người nhà họ Chu gần như xếp vào hạng ngu đần ngớ ngẩn!
Thế nhưng vấn đề chính là ở đây, có Đế Vương nào là không theo học danh sư thời đó?
Dù là một người bình thường có trí khôn không cao ngồi trên vị trí đó thì cũng sẽ không đưa ra một quyết địng ngu xuẩn như vậy!