“Có thể bảo ông chủ của các cậu thể hiện thành ý, bữa cơm hôm nay coi như ông chủ khách sạn này mời tiền bối Thiên Minh Tử được không?”
Khổng Thiên Thu vừa nói thế ngay cả quản lý cũng sửng sốt.
Bảo ông chủ của họ mời khách ư?
Cả Hoa Quốc, người dám nói những lời này còn chưa ra đời đâu.
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Đây là cơ hội tốt để ông chủ của các cậu thể hiện”.
“Đúng đấy, nếu không nhờ tiền bối Thiên Minh Tử giúp thì khách sạn này của các cậu có thể đã bị huyết tộc chiếm đóng rồi, bảo ông chủ mời khách một hôm đã là cho cậu ta cơ hội đến”.
“Phải đó, chúng ta đến nhiều người như thế đều là để chúc mừng cho tiền bối Thiên Minh Tử, ông chủ của các cậu cũng chẳng thèm lộ mặt, bảo cậu ta mời một bữa chắc không quá đáng đâu”.
Quản lý nhìn đám người ở đó, sắc mặt khó coi cắn răng.
Dĩ nhiên anh ta biết người trước mặt này là ai, càng biết rõ đám người này không phải là người anh ta có thể đắc tội.
Chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Các vị, tôi phải báo việc này với chủ tịch của chúng tôi, xin các vị đợi một lát”.
Nói rồi quản lý vội vàng xoay người đi vào văn phòng trên tầng cao nhất.
Sau khi quản lý đi khỏi, các ông lớn trong giới kinh doanh Long Kinh bước đến nhỏ giọng nói: “Nơi này là tài sản của tập đoàn Vy Nhan đó”.
Mặc dù giọng người kia không lớn nhưng nghe thấy bốn chữ tập đoàn Vy Nhan, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Một hai năm gần đây cũng không có ai dám làm loạn ở khách sạn dưới trướng của tập đoàn Vy Nhan chứ đừng nói là quay ngược lại năm năm.
“Hừ, tập đoàn Vy Nhan thì có làm sao?”
Một ông lão tóc bạc võ tông vuốt râu không cho là đúng nói.
“Không thế nào cả, nhưng chủ tịch tập đoàn Vy Nhan là Khương Vy Nhan, vợ của Tiêu Chính Văn”.
Lúc này không biết là ai lên tiếng nói.
Nghe thế, ông lão vừa nói lúc nãy không khỏi hít khí lạnh, vội lui vào trong đám đông.
“Đừng nói là tài sản của vợ Tiêu Chính Văn, dù có là khách sạn của Tiêu Chính Văn thì thế nào?”
“Đúng thế, nếu hôm nay không nhờ tiền bối Thiên Minh Tử ra mặt thì Tiêu Chính Văn còn mạng không?”
“Nói có lý lắm, hôm nay tiền bối Thiên Minh Tử đã đánh bại ba cao thủ huyết tộc, dù có Tiêu Chính Văn ở đây cũng phải mời tiền bối Thiên Minh Tử”.
Chỉ thoáng chốc mọi người trong sảnh lớn đều nhao nhao nói.
Lúc này quản lý đó đã đến phòng họp tầng cao nhất, đẩy cửa ra đã thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang tiếp khách, anh ta không dám bước đến mà nháy mắt ra hiệu cho Khương Vy Nhan.
Thấy quản lý có điều muốn nói, Khương Vy Nhan bèn nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng à, em có chút việc phải đi giải quyết, mọi người cứ nói chuyện trước, em đi rồi quay lại sau”.
Nói rồi Khương Vy Nhan dẫn quản lý đến hành lang nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”