Không đến hai phút sau, người áo đen bị đánh thành đống thịt nhão, ánh mắt hắn còn hiện lên tia oán hận.
Sớm biết hôm nay sẽ gặp Tiêu Chính Văn thì hắn sẽ không mạo hiểm tính mạng chạy đến Hằng Sơn gây sự đâu.
Vốn dĩ sau khi bị tàn sát hết cả kiếm tông, mấy người họ vẫn muốn đuổi giết bá tước Huyết Vực của huyết tộc.
Nhưng không ngờ vừa giải quyết xong Vạn Kiếm Các thì bị Tiêu Chính Văn chặn lại ở dưới chân Hằng Sơn.
Sáng hôm sau, truyền thông cả nước đều bùng nổ.
Vạn Kiếm Các đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, Vạn Kiếm Chân Nhân và đệ tử đầu của ông ta cũng biến mất không tung tích, còn bá tước Huyết Vực huyết tộc cũng không biết đi đâu.
Thoáng chốc đủ thứ suy đoán tràn lan.
Ngược lại Lục Tiểu Thiến và Đại trưởng lão võ tông vốn được cho là ở trung tâm của cơn bão này lại khá thoải mái.
Khi Đại trưởng lão đang định đích thân báo cáo chuyện này cho Thiên Tử thì điện thoại ông ta bỗng vang lên.
Đại trưởng lão cúi đầu nhìn, là một số lạ, hơi nhíu mày nói: “Ai lại gọi cho mình vào lúc này chứ?”
Thật ra từ khi linh khí được khôi phục, cảm giác tồn tại của trưởng lão võ tông cực kỳ thấp, còn năm đại danh sơn lại càng không xem ông ta ra gì.
Ông ta cũng giống một cây cầu nối giữa giới chính trị và võ tông, không có tác dụng mang tính quyết định gì.
Do dự một chốc, Đại trưởng lão mới nhấc máy: “Alo, xin hỏi ai đầu dây thế?”
“Chào Đại trưởng lão, tôi là Lục Tiểu Thiến, tôi nghĩ ông hẳn còn nhớ tôi chứ nhỉ?”
Giọng Lục Tiểu Thiển ở trong điện thoại rất mềm mại và ngọt ngào.
“Ồ, cô Lục, dĩ nhiên là nhớ rồi, xin hỏi có việc gì sao?”
Đại trưởng lão nhíu mày, người phụ nữ này không hề đơn giản, cuộc điện thoại này của cô ta chắc cũng có ý đồ gì đó.
“Đại trưởng lão, theo tôi được biết tối hôm qua Vạn Kiếm Các bỗng bị ai đó tiêu diệt”.
“Nhưng ông đừng hiểu nhầm, tôi không có ý cười nhạo hay gì, chỉ muốn thanh minh với Đại trưởng lão, hôm qua huyết tộc chúng tôi đã rút khỏi Hằng Sơn vào lúc nửa đêm rồi”.
“Chuyện của Vạn Kiếm Tông không hề liên quan gì đến chúng tôi, dĩ nhiên để bày tỏ thành ý của tôi, huyết tộc cũng sẵn sàng giúp võ tông Hoa Quốc tìm hung thủ”.
Nghe cô ta nói thế, Đại trưởng lão cũng hiểu ý cô ta, cười nói: “Cô Lục có lòng như thế là được, nhưng cô yên tâm, giới chính trị chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra chuyện này rõ ràng”.
“Còn giúp đỡ gì đó, tôi nghĩ không cần đâu, để mọi người không phải nghi ngờ”.
Thật ra Lục Tiểu Thiến đã đoán trước được Đại trưởng lão sẽ nói thế.
Hoa Quốc không thể liên hệ quá gần với huyết tộc, dù biết rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua không liên quan đến huyết tộc, cũng không thể nhận sự giúp đỡ của huyết tộc.