Chỉ thoáng chốc cơn gió lớn đã phá hủy vô số nhà dân, hàng nghìn người đi đường đều bị thổi bay lên cao.
“Không ổn”.
Một cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao ở thung lũng Hằng Hà vừa ra tay ngăn lại, đã bị cơn gió lớn xé toạc thành nhiều mảnh.
“Dù anh có chạy đến chân trời góc bể thì hôm nay anh cũng phải chết”.
Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn khiến bóng đen đó thấy ớn lạnh.
Hắn cũng là cao thủ Nhân Vương cấp năm, nhưng vẫn còn kém Trương Thiên Ngọc rất nhiều.
Ngay cả Trương Thiên Ngọc cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, hắn sao dám dừng lại chỉ một chốc.
Vốn dĩ hắn thấy Trương Thiên Ngọc rơi vào trận chiến vất vả cũng định chạy đến Sơn Thành giúp sức, nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp đến chiến trường thì Trương Thiên Ngọc đã chết.
Lúc này Tiêu Chính Văn phát hiện ra tung tích của hắn.
Hắn cũng không khỏi cảm thấy hối hận, nếu mình cứ ở bữa tiệc núi Điểm Sơn thì không thể nào chọc vào rắc rối lớn như vậy.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm đến người trên núi Thương Sơn, càng không đuổi giết đến núi Điền Thương.
Thật ra đây đều là do Tiêu Chính Văn cố ý, cố ý tạo ra một cảnh tượng giả mình không muốn gặp mặt Thiên Minh Tử.
Cũng là muốn chắc chắn tội danh của Thiên Cung Bắc Cực từ góc độ khác.
Lúc này không chỉ là thung lũng Hằng Hà mà người dân các nước nhỏ xung quanh cũng đều đang chạy tán loạn khi nhìn thấy tin tức này.
Cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm đánh nhau, chỉ một chiêu đánh bừa thôi cũng đã có thể hủy cả một thành phố lớn.
Nơi này không phải là lãnh thổ Hoa Quốc, cho dù Tiêu Chính Văn hay người huyết tộc cũng sẽ không hề kiêng dè, hơn nữa đây cũng không có trận pháp bảo vệ, bọn họ muốn tiêu diệt một đất nước nhỏ cũng chỉ là chuyện tích tắc mà thôi.
Ở trụ sở chính của Hắc Băng Đài, Tần Vũ đang đợi tin tức về Sơn Thành.
Không lâu sau, một binh sĩ tin tức đưa một bản báo cáo cho Tần Vũ, đồng thời mở một đoạn video ra cho Tần Vũ xem.
“Tổng tư lệnh Tần, bên Sơn Thành có tin tức rồi, một hầu tước của huyết tộc đã chết, hơn nữa nơi tụ tập của Hằng Sơn và núi Bách Lĩnh đều bị phá hủy”.
“Theo thống kê chưa hoàn tất, lần này huyết tộc tổn thất nặng nề, chỉ riêng số người bị giết đã không dưới ba nghìn”.
Nghe được tin tức này, Tần Vũ cũng ớn lạnh.
Ba nghìn người!
Lần này huyết tộc phái đến Hoa Quốc tổng cộng ba nghìn bốn, năm trăm người mà thôi.
Một lúc giết cả ba nghìn người, đồng nghĩa với việc huyết tộc ở Hoa Quốc đã bị tiêu diệt gần hết.
“Còn nữa, anh xem người bí ẩn này đang đuổi giết một hầu tước khác của huyết tộc, nhưng họ đã rời khỏi biên giới Hoa Quốc, chúng ta không thể đuổi theo”.
Nghe thế Tần Vũ nhìn vào video được quay ngay lúc đó.
Trong video, anh ta không nhìn rõ gương mặt người bí ẩn đó nhưng từ động tác nhỏ của anh, anh ta liếc mắt đã nhận ra Tiêu Chính văn.
Hả?
Tần Vũ hít sâu, anh ta không ngờ Tiêu Chính văn lại giả mạo người của Thiên Cung bắc Cực để diệt hết huyết tộc.
“Đoạn video này có bản sao lưu không?”