Nghe anh nói thế, Thiên Minh Tử tức đến mức mặt đỏ cả lên.
Phải biết là câu nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn cộng thêm chân khí vào đó, người dân cả Hoa Quốc đều có thể nghe rõ mồn một.
Có nghĩa là Tiêu Chính Văn đang xem thường ông ta trước mặt người Hoa Quốc.
“Ồ? Tôi không có tư cách đánh nhau với cậu? Hừ!”
Thiên Minh Tử sầm mặt tiến đến trước một bước.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Huyết Ma Đồ đã lạnh lùng quay sang phía Thiên Minh Tử.
Bị đôi mắt phệ huyết như ma quỷ đó nhìn, Thiên Minh Tử cảm thấy cả người lạnh toát.
Rùng mình một cái, ông ta vẫn lùi sang một bên.
“Sao vậy? Chỉ một ánh mắt của người ta đã có thể khiến ông sợ đổ cả mồ hôi lạnh rồi à?”
Tiêu Chính Văn khinh thường nhìn Thiên Minh Tử.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đừng hống hách, tôi muốn xem thử cậu lấy gì đánh với người ta”.
Thiên Minh Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta không phải sợ Tiêu Chính Văn mà là sợ Huyết Ma Đồ.
Ngược lại Tiêu Chính Văn không biết trời cao đất dày, thực lực Nhân Vương cấp một mà cũng dám khiêu chiến với hai cao thủ Nhân Vương cấp năm?
“Tiêu Chính Văn, mặc dù tôi biết anh chắc chắn không đơn giản chỉ là Nhân Vương cấp một, nhưng theo tôi được biết, trong thế tục hoàn toàn không có người nào cao hơn Nhân Vương cấp năm”.
“Tôi mong anh có thể tạo ra kỳ tích”.
Lục Tiểu Thiến giễu cợt cười khẩy nói.
“Chàng trai, hôm nay cậu chết chắc rồi”.
Không đợi Huyết Ma Đồ ra tay, Điền Thương Hải tiến về phía trước, vung đôi bánh xe Huyết Nguyệt trong tay lên đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Có thể nói Điền Thương Hải chưa từng xem trọng Tiêu Chính Văn, chỉ là một vua Bắc Lương ở thế tục mà cũng muốn xem mình thành người được hàng trăm nghìn người kính ngưỡng?
Mặc dù đôi bánh xe Huyết Nguyệt đó của ông ta không phải là thần binh gì nhưng cũng là vũ khí trân bảo, chỉ riêng khí thế hủy diệt trời đất thôi cũng đủ để san bằng nửa Sơn Thành.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Huyết Ma Đồ khinh thường cười nói: “Xem ra không đợi được tôi ra tay thì tên này đã chết dưới tay Điền Thương Hải rồi”.
Nói rồi Huyết Ma Đồ sải bước quay về phía sau Lục Tiểu Thiến cười nhạo nhìn hai người đang đánh nhau giữa không trung.
Đối mặt với đòn tấn công tuyệt thế của Điền Thương Hải, Tiêu Chính Văn lại chỉ bình tĩnh vung tay lên nói: “Chỉ ông thôi thì vẫn không có tư cách đánh nhau với tôi”.
Nói rồi chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, Tiêu Chính Văn lại có thể đỡ được đôi bánh xe Huyết Nguyệt của Điền Thương Hải bằng một tay.
Điền Thương Hải càng không dám tin trợn to mắt, đòn tấn công này của ông ta gần như có thể phá hủy hơn Sơn Thành đấy, nhưng lại bị một tay của Tiêu Chính Văn chặn lại.
Hơn nữa càng khiến ông ta cảm thấy khó tin hơn là Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác, nhất là Huyết Ma Đồ cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Thật ra mặc dù Điền Thương hải chưa tỉnh ngộ được chân khí, nhưng cũng đã là cao thủ ở tầng cao rồi, ít nhất sẽ không thua kém một tên vừa tỉnh ngộ được chân khí.