Lúc này, xung quanh Sơn Thành có hàng trăm máy quay, gần như phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới, cả thế giới đều có thể nghe được những gì Chu Chấn Long vừa nói.
“Chết tiệt, đây là tin lớn động trời!”
“Náo loạn cả thời gian dài, Thiên Minh Tử thắng trận đó thì ra là do vua Bắc Lương sắp xếp trước!”
“Mọi chuyện đảo lộn hết rồi!”
Đừng nói người bình thường không dám tin những chuyện này là thật, ngay cả Thiên Minh Tử cũng phải lắc đầu.
“Không thể nào! Thiên Minh Tử tôi là đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực. Hôm đó rõ ràng là tôi đã chiến đấu hết mình mới có thể đánh bại được cao thủ huyết tộc!”
Thiên Minh Tử khàn giọng quát lớn.
“Chỉ dựa vào ông sao?”
Chu Chấn Long vung tay lên đấm một cú sang.
Thiên Minh Tử tức đến mức mặt mày méo mó, Chu Chấn Long đấm một cú bên trái một cú bên phải ngay trước mặt người cả Hoa Quốc, đánh ông ta hệt như đánh một con chó, bảo ông ta giấu thể diện ở đâu?
Thiên Minh Tử sao có thể ngồi yên chờ chết chứ?
Ngay khi Thiên Minh Tử bùng phát khí thế muốn đánh trả bằng bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực thì một luồng khí tức mạnh mẽ bao vây lấy ông ta.
Dù sao Chu Chấn Long cũng là hộ vệ đứng đầu nhà họ Chu, mặc dù ông ta không phải là cao thủ hàng đầu của nhà họ Chu, nhưng thực lực vẫn vượt xa Thiên Minh Tử.
Huống gì Chu Chấn Long vừa đột phá Nhân Vương cấp năm, là cao thủ Nhân Vương cấp sáu.
Sức mạnh dồi dào đó là thứ mà ngay cả cảnh giới Nhân Vương cấp năm cũng không vững như Thiên Minh Tử có thể đánh lại sao?
“Bốp!”
Lại một âm thanh rõ to vang lên, một cú đấm của Chu Chấn Long khiến khóe miệng Thiên Minh Tử chảy máu.
Nửa bên mặt Thiên Minh Tử lập tức sưng vù như bánh bao, đau đến mức ông ta phải nhe răng.
“Dù có là đệ tử đứng đầu Thiên Cung Bắc Cực cũng chỉ như một đứa con nít ba tuổi thôi chứ đừng nói là Thiên Minh Tử ông”.
Chu Chấn Long chắp một tay ra sau lưng khinh thường nhìn Thiên Minh Tử.
Lúc này Chu Chấn Long hệt như một tiên trưởng có phong thái, khí khái bất phàm.
Ngược lại Thiên Minh Tử cứ như một tên lưu manh bị đánh cho váng đầu sưng mặt.