“Tiêu Chính Văn, cậu còn có gì để nói không? Dù là trận chiến ở Hoa Sơn đó có một phần sức của cậu nhưng cậu có thể so được với mọi thứ Thiên Minh Tử tôi làm cho Hoa Quốc sao?”
Lúc này giọng Thiên Minh Tử vang lên đất trời, trong đó còn chứa chân khí khiến giọng ông ta vang vọng khắp Hoa Quốc.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, một bóng người già nua bỗng xuất hiện trên bầu trời Sơn Thành.
Khí thế đó cực kỳ uy nghiệm cứ như thiên đế sắp giáng trần.
“Truyền lại lệnh của tộc trưởng gia tộc Ấn, trong vòng ba ngày Hoa Quốc phải giao ra hung thủ đã sát hại vương tử Arcelor, nếu không gia tộc Ấn sẽ tàn sát Hoa Quốc”.
Ông lão áo xám đó trầm giọng nói với giọng điệu không thể tha thứ.
Những lời ông lão đó nói khiến Thiên Minh Tử không khỏi rùng mình.
Ông ta không ngờ người nhà họ Ấn lại đến thế tục nhanh đến thế.
Tiêu Chính Văn chế giễu nhìn Thiên Minh Tử nói: “Thiên Minh Tử, chẳng phải ông nói đêm qua chính ông đã giết người của hầu tước huyết tộc đó sao?”
“Vậy cái chết của Arcelor có phải cũng do ông làm không?”
Thiên Minh Tử bị Tiêu Chính Văn hỏi đến mức cứng họng.
Ông ta nào dám thừa nhận ngay trước mặt người gia tộc Ấn chứ.
Chỉ cần ông ta dám gật đầu, dù là Thiên Cung Bắc Cực cũng không thể đảm bảo được tính mạng của ông ta.
Cho dù ở thế tục hay ngoài lãnh thổ, gia tộc Ấn cũng sẽ nghiền ép ông ta cứ như nghiền một con khiến vậy.
“Sao thế? Không dám nói à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó nói với ông lão đó: “Arcelor không biết trời cao đất dày thế mà dám giết hầu tước huyết tộc của người dân Hoa Quốc tôi”.
“Gia tộc Ấn ông thì thế nào? Ông ta là vương tộc nhà họ Ấn có làm sao? Kẻ nào dám xâm chiếm một tấc đất của Hoa Quốc đều phải chết. Arcelor và hầu tước huyết tộc đều chết trong tay tôi, nếu ông không phục thì có thể giáp mặt tôi bất cứ lúc nào”.
Lời nói của Tiêu Chính Văn khiến cả nước xôn xao.
Không ai ngờ rằng Tiêu Chính Văn lại thừa nhận mình chính là hung thủ trước mặt sứ giả của cổ tộc họ Ấn!
Đến bây giờ, sự thật đã rõ như ban ngày, dường như mọi người đều đã lập tức hiểu ra mọi chuyện!
Trước mặt sứ giả của cổ tộc họ Ấn, Thiên Minh Tử sợ hãi đến mức đánh rắm cũng không dám.
Nhát gan như ông ta, khi biết được đối phương là vương tử của cổ tộc họ Ấn Arcelor, liệu ông ta có đủ can đảm để ra tay không?
Không quỳ dưới chân dập đầu vài cái đã là kỳ tích rồi!
Trái lại mặt Tiêu Chính Văn không đổi sắc, tim không đập loạn, vẻ mặt như thường, trước mặt thừa nhận mình là hung thủ.
Điều này cho thấy, đêm đó người giết Hầu tước của huyết tộc và chém chết Arcelor ở Mỹ Lục chính là Tiêu Chính Văn!
Nếu không Tiêu Chính Văn sẽ tuyệt đối không có can đảm như vậy!
“Chẳng lẽ tối hôm qua, người truy sát hầu tước của huyết tộc không phải Thiên Minh Tử, mà là vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn?”
“Người báo thù rửa hận cho võ tông Hoa Quốc của chúng ta, hóa ra lại là vua Bắc Lương!”