Thế nhưng ông ta lại chẳng thể phản bác, tất cả mọi lời nói đều do chính miệng ông ta thốt ra, Tiêu Chính Văn chỉ nhắc lại lời bảo đảm của ông ta mà thôi!
“Ông Bạch, cứu mạng! Nhà họ Khổng sắp tiêu rồi, ông Bạch, cứu nhà họ Khổng đi!”, Khổng Vạn Thắng đầy tuyệt vọng gầm lên về phía Long Kinh.
Lúc này, toàn bộ Hoa Quốc chìm trong khói lửa, vô số huyết tộc điên cuồng tấn công địa bàn của các môn phái võ tông, ngay cả năm đại danh sơn cũng bị cao thủ huyết tộc bao vây.
Một vị hầu tước Mỹ Lục còn đích thân dẫn theo sau vị bá tước đánh giết Hoa Quốc.
Nhất thời, huyết tộc khí thế đầy trời, toàn bộ võ tông Hoa Quốc rơi vào cảnh đau thương.
Nhưng lúc này, không chỉ người dân Hoa Quốc bị tổn hại mà tất cả môn phái võ tông đều như vậy.
Nhưng huyết tộc cuồn cuộn khí thế, bọn họ sao có thể chống chọi nổi?
Ngay cả Ngụy Nguyên Cát cũng khó mà chống đỡ.
“Không ngờ cuối cùng chúng ta vẫn trúng kế của Tiêu Chính Văn, thù này tôi nhất định phải báo!”
Sau khi giết chết một vị cao thủ huyết tộc, Ngụy Nguyên Cát gầm lớn, hai mắt đỏ ngầu.
Lúc này, ngay cả gã cũng đã bị thương nặng, suýt chút nữa đã chết dưới sự bao vây của mấy cao thủ huyết tộc.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tình thế đã thay đổi hoàn toàn. Lúc này ngay cả đệ tử bình thường trong võ tông cũng hiểu ra.
Thì ra trước giờ Tiêu Chính Văn không hề sợ Đế Vương Các, càng không sợ Bạch Chiến Sinh, mà anh đã đào một cái hố cho bọn họ, còn là một cái hố chí mạng.
Lúc này, bọn họ đã thâm nhập vào các thành phố ở của Hoa Quốc, nếu bây giờ rút lui thì sau này sẽ không có lý do gì để cạnh tranh với giới chính trị nữa.
Nhưng nếu không rút lui thì sẽ bị huyết tộc tàn sát đến chết.
Bạch Chiến Sinh nhìn từng dòng tin nhắn cầu cứu trong điện thoại, lửa hận dâng trào.
Mới có một ngày, ông ta còn chưa kịp truyền tin tức trở lại vùng ngoài lãnh thổ thì cả đã trở nên hỗn loạn.
Giờ phút này, ông ta vô cùng hối hận, ông ta không nên xem thường Tiêu Chính Văn, càng không nên dễ dàng tin những gì Tiêu Chính Văn nói.
“Tiêu Chính Văn! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Lúc này, Bạch Chiến Sinh không chịu nổi nữa, gầm lớn vang vọng khắp Hoa Quốc.
Tiếng gầm vừa dứt, các thế gia nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và nhà họ Lương cũng đều hỏi thăm Tiêu Chính Văn.
Nhưng nửa tiếng sau, giọng nói lãnh đạm của Tiêu Chính Văn mới vang lên khắp bầu trời: “Các người chỉ cần làm đúng như những gì đã hứa thôi!”
“Lẽ nào các người muốn hưởng lợi mà không muốn cống hiến? Chính các người từng nói muốn bảo vệ Hoa Quốc, bây giờ chính là lúc để các người đóng góp cho người dân Hoa Quốc đấy!”
“Nuôi binh ngàn năm dùng một giờ, lẽ nào các người không muốn gánh vác chút trách nhiệm này sao?”
Nghe vậy, không chỉ Bạch Chiến Sinh tức giận mà ngay cả đám đệ tử của nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy cũng vô cùng tức giận.