Nhưng vấn đề là mỗi câu nói của Tiêu Chính Văn đều có lý, hơn nữa, còn để người dân cả nước đều nghe thấy. Nếu bây giờ bọn họ phản bác thì mục đích thật sự sẽ bị vạch trần.
Lúc này, người dân Hoa Quốc đồng loạt giơ ngón cái tán thành.
“Không hổ danh là anh Tiêu! Chẳng trách lúc đó anh ta lại dễ dàng đồng ý với tên khốn Bạch Chiến sinh như vậy!”, Lãnh Hàn Băng cười nói.
Chỉ riêng thủ đoạn này cũng đủ để khiến Lãnh Hàn Băng học hỏi cả đời.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nổ ra sấm sét, trên trời xuất hiện dị tượng, gần như cả bầu trời Hoa Quốc đều bị ánh sáng nhuộm thành màu đỏ như máu.
Bầu trời đỏ rực giống như một cái lỗ khổng hồ từ từ hạ xuống, như muốn bao phủ toàn bộ Hoa Quốc.
“Chết tiệt! Không chỉ có một mình Pháp Thiên, ngay cả người từ Mỹ Lục cũng trở lại rồi!”, Bạch Chiến Sinh nhìn lên bầu trời và kinh ngạc nói.
Quả nhiên, một bóng hình cao lớn hiện ra từ trong ánh sáng đỏ, nhìn thấy bóng dáng này, Khổng Vạn Thắng gần như ngất đi vì sợ hãi.
Đó là hầu tước Đồ Thiên, người còn đáng sợ hơn cả Pháp Thiên.
Sau khi Lục Tiểu Thiến chết, người này mới trở lại từ vùng ngoài lãnh thổ, ông ta luôn trấn thủ ở Mỹ Lục, sao bây giờ lại trở lại Hoa Quốc?
Nhìn hai bóng người cao lớn trên bầu trời, các môn phái võ tông đều rơi vào tuyệt vọng sâu sắc.
Khí tức của hai người họ quá đáng sợ, thậm chí cảm giác áp chế còn khiến mọi người cảm thấy khó thở.
Trời đất một phương dường như cũng không thể chịu được uy lực này, bắt đầu rung chuyển. Cả thế giới đều đổ dồn sự chú ý về phía Hoa Quốc.
Ngay cả nhiều cường giả Âu Lục cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của việc này.
Đồ Thiên và Pháp Thiên đồng thời xuất hiện trên bầu trời Hoa Quốc lúc này, cho thấy huyết tộc đang muốn tiêu diệt võ tông Hoa Quốc.
Lúc này, ngay cả cao thủ Âu Lục cũng trở nên nghiêm nghị, hoàn toàn không có suy nghĩ xem trò vui.
Nếu Âu lục bị tấn công theo cách tương tự, liệu có chống đỡ nổi không? Câu trả lời là không!
“Ầm!”
Một tia sét tím đánh xuống, tất cả đám người võ tông đều khiếp sợ, thậm chí màng nhĩ của nhiều người còn bị xuyên thủng!
Một số đệ tử võ tông có thực lực yếu đã chết ngay tại chỗ.
Khổng Vạn Thắng – tộc trưởng ở giới thế tục của nhà họ Khổng đang trốn trong tông đường, cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nhìn hai người trên không trung.
“Tiêu Chính Văn! Cậu cho rằng giết được Lục Tiểu Thiến và mấy tên vô dụng kia thì có thể tùy ý thao túng huyết tộc chúng tôi sao? E là cậu tính toán sai rồi!”
Giọng nói kinh thiên động địa phát ra từ phía hai bóng người cao lớn, không ngừng chấn động núi sông Hoa Quốc.
“Cậu thật sự cho rằng chúng tôi không biết cậu phái người tàn sát huyết tộc chúng tôi sao? Nếu đã vậy, cậu hãy chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!”
Lúc này, giọng nói của hầu tước Pháp Thiên vô cùng lạnh lùng, sát khí nghiêm nghị tỏa ra khắp Hoa Quốc.
Ông ta vừa nói xong, các chưởng giáo của năm đại danh sơn cũng lần lượt đứng lên, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu chọc giận huyết tộc, không thể làm gì được nữa rồi. Bây giờ, cậu bảo chúng tôi tự bảo vệ mình thế nào đây?”