Bất kỳ một gia tộc hay tông môn nào muốn phát triển lớn mạnh hoặc muốn bình yên vô sự, hòa bình với giới chính trị Hoa Quốc thì phải vượt qua được cửa ải mang tên Tiêu Chính Văn này.
“Chúng tôi đã nhận được tin tức đáng tin cậy, bên phía huyết tộc sẽ không buông tha chuyện này, Tiêu Chính Văn quả thật quá đáng, trước tiên là giết Lục Tiểu Thiến, rồi liên tiếp giết Pháp Thiên và Đồ Thiên”.
“Lẽ nào cậu ta còn nghĩ mình là chiến thần vô địch thiên hạ sao? Trước đó huyết tộc không so đo tính toán với cậu ta là nể tình cậu ta tuổi trẻ không hiểu biết, mà Lục Tiểu Thiến cũng hơi quá đáng trước, nhưng lần này từ đầu đến cuối đều do Tiêu Chính Văn lên kế hoạch”.
“Trước tiên là giết bá tước của huyết tộc, chủ động khiêu khích gây chuyện, sau đó lại ra tay độc ác liên tiếp giết chết hai vị hầu tước, còn không cho phép huyết tộc đi vào thôn bản của Hoa Quốc, rõ ràng đang muốn đối đầu với cả huyết tộc”.
“Mọi người nghĩ huyết tộc là bùn cát có thể tùy tiện bóp nắn sao?”
Ông Bạch cười khẩy, nở nụ cười đắc ý.
Nghe thế, Khổng Phi Nhĩ sửng sốt, nhưng Bạch Chiến Sinh nói không sai, Tiêu Chính Văn quả thật đã vả mấy cái thật đau vào huyết tộc, dù là nhà họ Khổng khi gặp phải chuyện này cũng không thể tha cho Tiêu Chính Văn chứ đừng nói là huyết tộc.
“Nhưng… nhà họ Chu và nhà họ Lý đều đang âm thầm ủng hộ Tiêu Chính Văn, huyết tộc muốn truy cứu chuyện này e là không dễ dàng”, Khổng Phi Nhĩ hơi ngờ vực nói.
“Nhà họ Chu? Nhà họ Lý?”
Ông Bạch cười nhạo nói: “Các người cũng ngây thơ quá, hiện giờ Tiêu Chính Văn đang ở cảnh giới nào? Nhân Vương cấp năm mà thôi, nhưng cậu ta lại giết liên tiếp hai vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu”.
“Mặc dù điều này chứng tỏ Tiêu Chính Văn có tố chất hơn người, tiềm năng vô hạn, nhưng còn chứng tỏ một vấn đề, Tiêu Chính Văn chắc chắn có bí mật động trời”.
“Nghĩ thử mà xem, cả ngoài lãnh thổ ai mà không muốn có được công pháp có thể nghịch thiên như vậy? Thế nên nói cậu ta tự chuốc họa vào thân”.
Nghe ông ta nói thế Khổng Phi Nhĩ càng khó hiểu hơn, lắc đầu nói: “Tiền bối Bạch, sao tôi càng nghe càng mơ hồ thế?”
“Ha ha!”
“Tiềm năng chỉ là thứ đối với thế hệ trẻ có chỗ dựa sau lưng, nếu không có nơi chống lưng thì ngược lại sẽ trở thành mối họa nguy hiểm”.
“Thật ra thế lực ở khắp nơi đều rất có hứng thú với Tiêu Chính Văn, nhưng dĩ nhiên nguyên nhân không phải là vì sức mạnh của cậu ta mà là vì cậu ta mỗi lần đều có thể khiến người khác rất kinh ngạc”.
“Cảnh giới Thiên Vương là thế, cảnh giới Thiên Thần vẫn thế, đến cảnh giới Nhân Vương lại càng như thế. Chứng tỏ công pháp của Tiêu Chính Văn không giống chúng ta”.
“Nếu ai lấy được công pháp của Tiêu Chính Văn, có phải cũng có thể đào tạo ra một nhóm đệ tử có sức chiến đấu khủng khiếp không? Có phải cũng có thể lớn mạnh ở ngoài lãnh thổ không?”
Bạch Chiến Sinh vuốt râu cười nói.
Nghe thế Khổng Phi Nhĩ không khỏi sửng sốt, nói cách khác cho dù là nhà họ Chu hay nhà họ Lý đều có thể trở thành ý đồ giết người thầm lặng phía sau Tiêu Chính Văn.
Ngoài lãnh thổ gần như đều thực hiện mấy điều luật rừng này nọ, không có ý nghĩa pháp lý và nhân nghĩa.