“Tiêu Linh Nhi vừa ra tay, đã sử dụng trận pháp Hạo Như Yên Hải, xem ra trận chiến này rất đáng xem!”
Khổng Hựu Bang nhìn Trương Lăng Phong và Tiêu Linh Nhi trên võ đài với vẻ thích thú.
“Nếu chỉ dựa vào trận pháp để thắng thì chẳng phải quá nhàm chán sao?”, Khổng Vạn Thắng giễu cợt.
Quả nhiên, ông ta vừa dứt lời.
Tiêu Linh Nhi đã bước lên, nhìn chằm chằm vào Trương Lăng Phong nói: “Trương Lăng Phong, tôi có lỗi với nhà họ Trương, cũng có lỗi với anh! Nhưng từ giờ phút này, nhà họ Trương đã khác xưa rồi!”
“Anh không thể tiến vào Đế Vương Các, cũng không được Thiên Đạo Minh Ước chấp nhận. Chúng ta không duyên không phận, cường giả chỉ có thể làm bạn với cường giả!”
“Vì vậy, hôm nay sẽ là trận kết thúc của giữa chúng ta, hy vọng anh đừng oán hận tôi!”
Nói xong, một luồng gió tím cuốn lấy Trương Lăng Phong trong nháy mắt.
Lời này của Tiêu Linh Nhi đã làm tổn hại đến lòng tự tôn của Trương Lăng Phong. Không chỉ một mình Trương Lăng Phong mà ngay cả nhà họ Trương đều bị cô ta chế giễu tàn nhẫn.
Nhìn cảnh tượng trên khán đài, đám người từ vùng ngoài lãnh thổ trở lại la hét inh ỏi.
Nhìn thấy Trương Lăng Phong bị luồng gió tím kia cuốn chặt, Triệu Kế Hồng liên tục gật đầu: “Chà, không tồi! Không ngờ cô gái này lại có thể sử dụng trận pháp thần bí như Hạo Như Yên Hải một cách thành thạo đến vậy!”
Triệu Kế Hồng là cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, có được lời khen ngợi của ông ta, bất cứ ai cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Tuy giọng ông ta không lớn, nhưng đủ để lọt vào tai tất cả mọi người, vì vậy, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý vào Tiêu Linh Nhi.
Luồng gió tím kia tuy rằng có vẻ yếu ớt như khói biển, nhưng thật ra là ẩn chứa sát khí, ngay cả Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng không thể chống lại nổi.
Mà Trương Lăng Phong luôn ở giới thế tục, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc nhiều với những trận pháp bí ẩn, đây cũng là điều khiến Trương Lăng Phong thua cuộc.
“Mọi người nhìn cho kỹ đi!”, Tiêu Chính Văn đột nhiên nói với vẻ tự tin.
Ngay khi luồng gió tím kia bắt đầu từ từ thắt lại, ép chặt Trương Lăng Phong, trên mặt Trương Lăng Phong đột nhiên xuất hiện một nụ cười chế nhạo.
“Tông môn ở vùng ngoài lãnh thổ, Thiên Đạo Minh Ước thì tài giỏi lắm sao? Nhà họ Trương tôi ở Hoa Quốc mấy nghìn năm, cho dù không có sự hỗ trợ của các môn phái khác ở vùng ngoài lãnh thổ thì có sao chứ!”
Giọng nói chân thực của Trương Lăng Phong truyền vào tai mọi người trong nháy mắt.
Lúc này, ngay cả Triệu Kế Hông đang ngồi bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.
Tiểu bối nhà họ Trương sao lại dám coi thường cả vùng ngoài lãnh thổ như vậy?
“Rầm!”
Lúc này, một luồng gió tím trong hư không, diễn hóa ra một thanh thiên đao trăm trượng, phóng thẳng xuống đỉnh đầu Trương Lăng Phong.
“Sấm sét!”
Trương Lăng Phong một tay chỉ lên trời, một tia chớp liền phóng ra.
“Xẹt!”