Sở dĩ cậu ta không nói lại nguyên văn lời của Tiêu Chính Văn là vì không muốn sinh ra nhiều rắc rối.
Trước khi rời khỏi Long Kinh, Tần Vũ đã cảnh cáo đám đàn em, lần này đến mời Tiêu Chính Văn là vì có chuyện quan trọng cần thương lượng, trong tình huống không cần thiết thì tuyệt đối không thể gây rắc rối!
Nghe nói đến đây, trên mặt Tư Mã Thụy lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.
Xem ra đúng như dự đoán của hắn, nhất định Tiêu Chính Văn đang cẩn thận chuẩn bị!
“Tám chín mươi phần trăm là Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị tiệc tối để đón tiếp chúng ta!” Tư Mã Thụy vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay.
Lúc này đã là xế chiều, theo đúng lộ trình thì sau khi tiếp đón long trọng xong, Tiêu Chính Văn đương nhiên phải mở tiệc chiêu đãi bọn họ một phen.
Để nhân cơ hội này mà nịnh hót hai người bọn họ.
Tư Mã Nghê Thường nghe thế cũng cười khẩy: “Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, ở vùng ngoài lãnh thổ cứ đồn nhau là Tiêu Chính Văn này là kẻ không ai bì nổi, giờ gặp rồi thì cũng chỉ có vậy!”
Dựa theo tin đồn mà bọn họ nghe được ở vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn sẽ không bao giờ chào đón người cấp thấp hơn mình, nhưng không ngờ tất cả mọi chuyện đều đúng như những gì Tư Mã Tư đoán, chỉ cần báo tên gia tộc, đối phương nhất định sẽ tôn sùng bọn họ như khách quý!
“Điều đó là đương nhiên rồi, cậu chủ của chúng ta đã nói rồi mà, chỉ cần báo tên họ ra, trong thiên hạ này có ai là không ngưỡng mộ đâu! Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!”
Tư Mã Thụy càng nói càng đắc ý, thậm chí còn định là lát nữa có nên dạy cho Tiêu Chính Văn một bài học nhớ đời hay không.
Thời gian gần đây, Tiêu Chính Văn cũng chiếm hời không ít, chỉ mỗi hoa Tử Tiêu đã không dưới hai trăm đóa, còn về kỳ trân dị bảo khác thì hẳn là càng nhiều đến mức đếm không xuể!
Nhưng hai giờ đã trôi qua trong nháy mắt mà một chút động tĩnh gì cũng không có, ngay cả Tư Mã Thụy cũng đứng ngồi không yên.
“Có chuyện gì thế? Sao Tiêu Chính Văn còn chưa ra nghênh tiếp!”
Cuối cùng, Tư Mã Thụy vẫn không kiềm chế nổi cơn nóng giận mà gầm lên.
“Thực sự xin lỗi, anh Tiêu đang tiếp khách, có chuyện quan trọng cần thương lượng nên ý của anh Tiêu là đợi anh ấy xong việc gấp sẽ giành chút thời gian để gặp mặt hai vị!”
Người báo tin của Hắc Băng Đài mỉm cười nói.
Cái gì?
Giành thời giờ để gặp mặt?
Nghe thấy mấy chữ này, Tư Mã Thụy lập tức đạp người đang đứng bên cạnh, trông hệt như chó bị giẫm phải đuôi!
Vốn hắn còn tưởng Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị tiệc tối đón tiếp nên mới chịu nhẫn nhịn đợi hai giờ đồng hồ!
Thế mà tên Tiêu Chính Văn kia lại thẳng thừng coi bọn họ như không khí!
Đang xử lý chuyện quan trọng, vậy nói cách khác, trong mắt Tiêu Chính văn, bọn họ chả hề quan trọng!
Đúng là nhục nhã vô cùng!
“Tiêu Chính Văn! Anh thật to gan! Tôi lại muốn xem anh có thể ngông cuồng đến khi nào!”