Ở một bên khác, Yakion cũng cùng lúc ra tay, đao ảnh chằng chịt điên cuồng chém về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại ra đòn lần nữa.
Tiêu Chính Văn đổi từ ngón tay thành chưởng, một bàn tay lớn bằng sân bóng đá từ trên trời áp xuống.
“Đây… lẽ nào không phải là trận pháp sao?”, Yakion ngây ngốc cả người.
Bởi vì bàn tay từ trên trời rơi xuống đó như có sức mạnh vô tận, ông ta đứng dưới bàn tay lớn đó quá bé nhỏ.
“Đó là võ thuật thông thường thôi”.
Mokita nghiến răng, rít ra vài chữ từ trong kẽ răng.
“Đây là Cầm Nã Thủ, chiêu thức bình thường nhất trong quyền cước quân đội mà thôi”, Từ Kiêu Long ngạc nhiên nói.
Sau khi bàn tay lớn đó rơi xuống, Tà Thần phía sau Mokita vội lùi về sau mấy bước.
Vô số đao ảnh đó bị bàn tay lớn bóp nát cùng một lúc.
“Thế nào? Quân Thể Quyền của Hoa Quốc tôi khiến các người hài lòng chứ?”, Tiêu Chính Văn cười mỉa, đồng thời giơ tay phải ra, hai tay vẽ một đường giữa không trung.
Một đôi hình thái cực âm dương cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Hình thái cực âm dương là do hai khí âm dương biến hóa, là khí sinh ra âm dương, âm dương chia thành bốn tượng.
Cho đến bây giờ mỗi chiêu thức Tiêu Chính Văn sử dụng đều là sức mạnh từ bản thân, chưa từng dùng đến trận pháp.
Sau khi hình thái cực âm dương xuất hiện, cả sảnh lớn đều bị hình thái cực âm dương bao trùm.
Nhưng sau khi lưu chuyển hình thái cực âm dương, tượng Tà Thần cực lớn phía sau Mokita cũng nhạt dần, sát khí xung quanh dường như đều bị hình thái cực âm dương hút cạn.
Tất cả sát khí thoáng chốc biến thành điềm lành, lan tràn ra khắp cả sảnh lớn.
Bàn tay này không chỉ khiến người ở đó đều chấn động, mà ngay cả Mokita và Yakion cũng ngây người,
“Hóa ra là chúng ta đi sai đường”, Từ Kiêu Long không khỏi than thở.
Nếu không nhờ hôm nay Tiêu Chính Văn khai triển tấn công thì mấy người Từ Kiêu Long không nhận ra rằng thật ra bản thân mình mới là nguồn căn của mọi nguồn năng lượng, cho dù trận pháp có mạnh thế nào cuối cùng cũng chỉ là ngoại lực mà thôi.
Suy cho cùng ngoại lực không thuộc về bản thân, dù có mạnh cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Tiêu Chính Văn tiến một bước đến, tư thế đó hệt như một con giao long, không khí xung quanh như thể đang né tránh hành động của anh.
Thấy Tiêu Chính Văn sắp đánh trúng vào trận pháp bảo vệ của hai người, Mokita và Yakion đều đổi sắc.
“Không! Không thể nào”.
Thành Kế Hào trợn to mắt không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa tiến một bước đến phía, bí thuật âm dương trước mặt Mokita và Yakion dường như cũng vỡ tan, không còn tồn tại trong giây lát.
Từ đầu đến cuối mỗi động tác của Tiêu Chính Văn trơn tru như nước chảy, không hề có vướng mắc gì.
Chứng tỏ bí thuật âm dương của Mokita không có tác dụng gì với Tiêu Chính văn.
“Dù cậu có thoát được một nạn thì thế nào? Muốn làm bọn tôi bị thương, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể của cậu thì không làm được đâu.”
Mokita hét lên, quanh người ông ta lóe lên vô số ánh sáng màu đen, ảo ảnh lập tức xuất hiện, thân hình hai người Mokita cùng lúc rơi vào trong ảo ảnh vô biên đó.