Thánh kiếm Ngục Hải lẳng lặn phiêu phù ở không trung, an tĩnh như xử nữ; thân kiếm đen như mực, dài cỡ 2,5m thẳng tắp không cong, chuôi kiếm hơn 30 phân cũng đủ vừa để cầm bằng 2 tay. Chỗ lạ nhất là không có phần che tay làm tăng vẻ hung ác.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên nghiêm túc nhìn Ngục Hải. Thật là một thanh kiếm hung dữ! Tâm thần Đường Thiên nghiêm lại, bồng bền sát trên đầu mình hình như không phải là một thanh kiếm mà là một con mãnh thú vô danh đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể vùng dậy cắn người.
Nếu không có điều tra của Đinh Đang, Vu Vương Hải đối với Đường Thiên chỉ là một cái tên xa lạ. Dù là bây giờ, Đường Thiên đối với cuộc đời Vu Vương Hải cũng không rõ lắm, ấn tượng nhất chỉ là vị tiền bối này rất lợi hại, rất dũng mãnh.
Lúc này cũng không phải lúc tưởng nhớ và cảm khái, Đường Thiên cũng bất chấp chuyện khác, giờ cứ vượt qua cái chướng ngại trước mắt rồi tính tiếp.
Lấy thanh kiếm kia đi!
Trong đầu Đường Thiên vừa nảy lên ý nghĩ này, hắn ngạc nhiên, mình vậy mà lại có ý tưởng với Thánh kiếm trước mặt.
Bỏ qua tâm tình ngạc nhiên, Đường Thiên mừng như điên, không chút do dự liền cầm vào chuôi Ngục Hải.
Oanh~!
Hư không xung quanh rút đi như thủy triều.. Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện, mình ở trong thông đạo, một bên là Hạc cùng Lăng Húc đang nhập định, tình trạng hình như cũng không tốt.
Chẳng lẽ... là mộng sao?
Đường Thiên không xác định được, chợt cảm thấy trong tay mình có gì đó, vội cúi đầu dòm. Đây là… chuôi kiếm! Chuôi của Thánh kiếm Ngục Hải!
Nhưng trong tay Đường Thiên chỉ có chuôi kiếm, hoàn toàn không thấy thân kiếm, định cầm lên coi cho kỹ, nhưng vẫn không nhúc nhích, y như đang vướng trong không khí.
Chẳng lẽ… phải rút kiếm?
Đường Thiên có chút nghi ngờ, bỗng cảm thấy đâu nhức trong thân truyền tới, cơ thể đâu tới gập lại, Hư Không Ám Viêm trong thân thể yếu ớt đến mức muốn lụi tắt.
Không tốt!
Mặt Đường Thiên hiện vẻ lo lắng, nguy rồi, nắm chặt chuôi kiếm dùng sức rút ra.
Chuôi kiếm vẫn không nhúc nhích.
Đáng chết!
Đường Thiên trừng to mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân, nắm chuôi liều mạng ra rút ra.
"Ah ah ah ah..."
2 mắt Đường Thiên đỏ bừng, toàn thân sáng rực, năng lượng trong cơ thể có lẽ cũng phát hiện Ngục Hải kiếm, năng lượng mãnh liệt như nước lũ ầm ầm rót vào chuôi kiếm ấy.
Chuôi kiếm hơi rung động, như một con mãnh thú đang ngủ say bị đánh thức.
Cảm thấy lực hơi lỏng ra, lấy hết sức còn lại rút ra.
Chzi~, chzi, chzi…
Nghe như tiếng nước đá tưới vào khối sắt nóng, thân Thánh kiếm được Đường Thiên rút từ hư không ra từng chút, từng chút một, lửa đen thật đậm cháy theo thân kiếm đốt cả không khí.
Thân thể Đường Thiên run run như rang đậu, năng lượng trong cơ thể dọc theo cánh tay phóng thẳng tới chuôi kiếm. Lúc này, Hư Không Ám Viêm trong Thánh kiếm Ngục Hải đã vượt xa so với trong thân Đường Thiên. Năng lượng áp súc tới mức còn chưa chạm tới chuôi kiếm đã hóa thành từng chùm sương mù.
Cánh tay Đường Thiên bị trướng lên giống như bơm hơi vào, đau nhức như bị kim đâm khiến hắn suýt cầm không nổi chuôi kiếm, nhưng hắn biết rõ, lúc này nhất định không thể buông tay, nếu buông, mình nhất định xong đời.
Nồng độ năng lượng quá cao, cao tới mức hắn không cách nào hấp thu. Vì một khi không khống chế được, thì đan điền sẽ vỡ nát, đến lúc đó thân thể của mình sẽ bị năng lượng đốt đốt thành tro bụi, ngay cả cặn cũng không còn.
Đường Thiên trợn mắt nghiến răng, mặt méo mó dữ tợn, dùng hết sức nắm chặt chuôi kiếm.
Loa Toàn Kình trong nội thể hắn như mèo ngửi thấy mùi cá, men theo kinh mạch liều mạng phóng qua; có điều hiện giờ trong kinh mạch Đường Thiên đầy năng lượng thành ra cản trở Loa Toàn Kình làm tốc độ tiến lên của nó hết sức chậm chạp.
Chịu đựng... Đường Thiên cắn chặt răng.
Loa Toàn Kình chậm rãi nhưng vẫn tiến tới, khi chúng đi tới cổ tay Đường Thiên, lực cản liền yếu đi, nó vui vẻ dạo trong đám năng lượng sương mù, lại điên cuồn hấp thu đám sương mù ấy.
Thánh kiếm từng chút một bị Đường Thiên rút ra từ hư không, thân kiếm đen kịt tản ra khí tức nguy hiểm cực độ. Nếu Đường Thiên mở mắt sẽ kinh ngạc khi thấy đường năng lượng mỏng manh còn sót lại, dòng chảy năng lượng như bị phép định thân trồng cứng ở đó.
Hư Không Ám Viêm mạnh hơn, năng lượng sôi lên như nước tàn phá bừa bãi trong cơ thể Đường Thiên, toàn thân hắn đỏ bừng như tôm luộc, đỏ tới mức như máu trên tay có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Loa Toàn Kình đã tăng lên 18 đạo, chúng như một đám cá màu bạc lấp lánh bơi qua lại cực kỳ linh hoạt.
Thân kiếm hai thước rưỡi ma sát với không khí trong tiếng "chzi~ chzi~" đáng sợ do bị rút ra. Vừa ra hết, cái thông đạo năng lượng lại như cỏ khô bị đốt, ầm ầm bốc lửa.
Ngọn lửa màu đen không tiếng động quét qua thông đạo, trong nháy mắt sương mù màu lam không đã không còn, thông đạo cũng không chút năng lượng nào.
Hai tay Đường Thiên vô thức nắm Ngục Hải, rồi hét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Hư Không Ám Viêm từ từ mà cứ từ bàn tay tràn vào kinh mạch Đường Thiên, nó nóng như dầu hắc chảy, nơi nó chảy ra đều bị thiêu cháy đau tới mức đầu óc hắn trống rỗng.
Vốn là năng lượng tàn sát bừa bãi đã có dấu hiệu thua kém.
Kinh mạch Đường Thiên căng ra, chưa kịp co lại bị Hư Không Ám Viêm chiếm cứ; nó rèn luyện kinh mạch Đường Thiên với tốc độ kinh người. Kinh mạch hắn trở thành trong suốt, hình như nó mỏng hơn nhưng cứng cáp hơn (là nói độ dày đường ống kinh mạch), quan trọng nhất là nó to khỏe hơn.
Loa Toàn Kình như bầy cá bị Hư Không Ám Viêm thúc đẩy, cũng trở về theo. Số lượng từ 18 tăng lên 24 đạo, nhìn có chút đồ sộ; chỉ có điều nó không màu bạc nữa mà thành màu đen, vì chúng hấp thu Hư Không Ám Viêm và với lượng không hề nhỏ.
Năng lượng Hạc Tinh Đan đã bắt đầu khô kiệt nhưng lúc này Loa Toàn Kình đã tăng lên thành 36 đạo.
36 đạo Loa Toàn Kình tụ tập nhìn đúng là khác, chúng xoay tròn cực nhanh tiến lên, mang theo dãi lửa đen.
Lúc này Đường Thiên bắt đầu khôi phục sự khống chế cơ thể, hắn không khỏi thở ra nhẹ nhõm, tuy còn sót lại một ít năng lượng nhưng không phá hoại được bao nhiêu nữa. Hôm nay Hư Không Ám Viêm chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
Thấy Loa Toàn Kình màu đen nhánh trong cơ thể. Nội tâm Đường Thiên chợt động nghĩ: Loa Toàn Kình có thể hấp thụ Hư Không Ám Viêm, hơn nữa Ngục Hải cũng không có phản ứng với việc kình lực đinh ốc hấp thu? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Đường Thiên thử khống chế một đạo Loa Toàn Kình bay về phía Hư Không Ám Viêm; nó không chui vào bên trong mà giống như dầu hắc dính vào Hư Không Ám Viêm, thế là sinh ra thêm vài lốc xoáy. Mà mình cũng không mất liên hệ với đạo Loa Toàn Kình kia.
Phát hiện này để cho Đường Thiên vui mừng quá đỗi, diễn biến sau đó càng làm hắn chấn động hơn; Loa Toàn Kình không chỉ không bài xích Hư Không Ám Viêm, ngược lại còn không ngừng hấp thu. Loa Toàn Kình xoay càng nhanh, chung quanh nó lại hình thành vòng xoáy nhỏ mới, thế là tốc độ hấp thu của nó tăng tăng lên chóng mặt.
Một màn kinh người xảy ra trong cơ thể Đường Thiên. Vốn là Loa Toàn Kình một màu đen nhánh thế mà dần trong suốt, giống như nó vứt từng chút Hư Không Ám Viêm đã hấp thu trước đó.
Nhưng... Đường Thiên cảm nhận được Loa Toàn Kình trong suốt ẩn chứa lực lượng mênh mông, hắn vừa mừng vừa sợ. Hắn còn chưa kịp đưa ra phản ứng thì mấy chục đạo Loa Toàn Kình ầm ầm phóng tới Hư Không Ám Viêm.
Hư Không Ám Viêm như khôn cùng vô tận, nhưng dòng xoáy thì hơn 35 cái; đạo Loa Toàn Kình thứ nhất bắn ra như mũi tên, đâm vào đoàn năng lượng còn sót lại làm đoàn năng lượng này nát bấy hóa thành sương mù; sương này còn chưa kịp khuếch tán đã bị đạo Loa Toàn Kình hấp thu hết.
Đạo Loa Toàn Kình mới hiện ra trước mặt Đường Thiên; nó trong suốt, vẫn do chân lực tơ li ti cấu thành, nhưng mỗi đường chân lực tơ đều trong suốt, quấn chung một chỗ. Nhìn kỹ sẽ thấy những chân lực tơ này thế mà chảy xuôi chầm chậm.
Đột nhiên Đường Thiên nghĩ đến việc áp súc năng lượng tần suất cao trước kia, lòng trầm xuống, xem cẩn thận cả một lúc mới hiểu ra: Chân lực tơ vốn là trạng thái dịch, trãi qua việc áp súc năng lượng nó bị ngưng luyện thành đặc quánh mà tầng trong suốt bao bên ngoài chính là võ hồn của hắn. Chỉ là, được Hư Không Ám Viêm rèn luyện qua, ngân sắc võ hồn mỏng lại và trong suốt.
Coi lại kích cỡ của đạo Loa Toàn Kình mới thì: cái đầu tròn nhỏ hơn một nửa, nhưng linh hoạt hơn nhiều, tốc độ như tia chớp, Đường Thiên vừa nghĩ nó đã đi hết nửa chu thiên. Tốc độ này làm Đường Thiên cứng lưỡi mà mừng như điên.
Tốc độ vận chuyển chân lực càng nhanh tức là ra chiêu cũng nhanh hơn, biến chiêu nhanh hơn, rõ ràng chiến lực sẽ tăng một mảng lớn. Bây giờ hắn đầy chờ mong đối với Loa Toàn Kình, không biết uy lực của nó như thế nào.
Đường Thiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức có chút nghi hoặc.
Hư Không Ám Viêm rèn luyện võ hồn hắn, bỏ sức thật nhiều, thành ra một cây tơ mỏng, trong suốt. Hư Không Ám Viêm vậy mà có thể dùng để rèn luyện ngân sắc võ hồn của mình, thật thần kỳ ah!
Thế là trong đầu hắn sinh thêm cái ý tưởng, Hư Không Ám Viêm đã có thể rèn luyện vũ hồn ngân diễm vậy có giúp nó mạnh hơn không? Đột nhiên xuất hiện cái ý nghĩ này làm Đường Thiên kích động. Với người khác, phương pháp mạo hiểm như vậy sẽ làm người ta đắn đo thật nhiều, nhưng Đường Thiên lại không hề do dự.
Sưu sưu sưu!
Từng đạo Loa Toàn Kình mới bay ra từ Hư Không Ám Viêm, giống như cá nhảy từ mặt nước, một lần nữa trở về kinh mạch Đường Thiên.
Khi hắn đang tính thử phương pháp mới thì dị biến sinh ra.
36 đạo Loa Toàn Kình, đột nhiên cứ như cá trong suốt bơi dọc theo kinh mạch. Đường Thiên ngây ngẩn, mình đâu có thúc dục Loa Toàn Kình?
Diễn biến kế làm hắn há miệng hô to.
Năng lượng Hạc Tinh Đan đã bị Loa Toàn Kình hấp thu hết, đan điền cũng lộ ra. Hư Không Ám Viêm chỉ còn vài sợi, Băng Lam Tâm lại bị ép thành một hạt châu màu xanh da trời.
Bồng!
Đám Loa Toàn Kình ở trong đan điền chia làm 2 nhóm, một nhào về phía Hư Không Ám Viêm còn sót, một lao về Băng Lam Tâm châu.