Rào rào…!
Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm vốn ở phía trên đan điền bỗng nhiên đồng thời bị nghiền nát, tan biến không để lại vết tích.
Lúc này tâm thần Đường Thiên chấn động kịch liệt, vì Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm nằm trong đan điền chính là căn nguyên huyết mạch của hắn, lại có liên hệ cực kỳ mật thiết với hắn, kế tiếp chỉ thấy 36 luồng lực đạo hình xoắn ốc bỗng nhiên thẳng tiến một mạch đâm đầu vào đan điền của Đường Thiên.
Đan điền vốn như một hồ nước, tức thì 36 luồng lực đạo hình xoắn ốc cùng đua nhau chạy trong đan điền.
Tuy Đường Thiên nhìn không thấy rõ ràng lắm nhưng hắn cảm nhận được chắc chắn nó đang chạy hướng lên tầng cao hơn. Thật vậy, chỉ khi nào phát triển hoàn tất một tầng đan điền này, lúc đó bản thân hắn mới có thể tiến vào một tầng khác hoàn toàn mới.
Đó là bát giai!
Dùng cách nào mới có thể kiến tạo được đan điền tầng thứ tám đây?
Đường Thiên cố ổn định lại tinh thần mà suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Tâm pháp hắn vốn đã hỗn loạn khó quản, nguyên nhân cũng do lực lượng trong cơ thể hắn lúc trước hết sức phức tạp. Thế nhưng lúc này những lực lượng đó đã bị quét đi sạch sẽ, duy nhất chỉ còn lại 36 luồng lực đạo hình xoắn ốc mà thôi.
Vừa rồi hắn còn vốn nghĩ rằng sau khi thu nạp được nhiều năng lượng như thế nhất định sẽ tiến cấp, nhưng không ngờ lại phát sinh ra ba mươi sáu luồng lực đạo xoắn ốc như vậy, thật sự điều này làm cho Đường Thiên hết sức bất ngờ. Tuy nhiên hắn lại cảm nhận được có chỗ tốt trong đó.
Lúc này 36 luồng lực đạo hình xoắn ốc không những tương thông với tâm thần của hắn, hơn nữa còn cực kỳ ngưng luyện, đã hơn xa so với lượng chân lực hiện tại của hắn. Có lẽ bản thân mình nên tập trung chú ý vào những luồng lực đạo hình xoắn ốc này mới được…
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Đường Thiên, tức thời những luồng lực đạo hình xoắn ốc trong đan điền hắn chạy nhanh hơn trước, dần dần hình thành một vòng xoáy bên trong đan điền. Thế là từ trong đan điền sinh ra một hấp lực mạnh mẽ, khiến cho tốc độ hấp thu Hư Không Ám Viêm dọc theo kinh mạch cũng tăng lên rất nhanh.
Tức khắc trạng thái của Đường Thiên lại tiếp tục bị vặn vẹo. Kinh mạch Đường Thiên đều được Hư Không Ám Viêm thẩm thấu vào để rèn luyện, khiến cho kinh mạch nhanh chóng trở nên trong suốt, đồng thời kinh mạch vốn được thu nhỏ lại như bình thường bỗng chốc bị căng phồng ra. Hiện tại hình dáng kinh mạch của Đường Thiên thô to như đường ống, nhưng thành ống trở nên trong suốt và mỏng dánh.
Sau khi Hư Không Ám Viêm trải qua một chu thiên hoàn chỉnh thì rốt cuộc cũng tiến nhập vào đan điền. Trông nó như một cột lửa hừng hực, một mạch đâm thẳng vào trong đan điền. Tức thì thân thể Đường Thiên như bị cứng đờ, đầu óc hắn tê dại đi, nhất thời mất đi toàn bộ ý thức.
Trong nháy mắt, chân lực bên trong đan điền bị bốc hơi hoàn toàn, chúng tiếp tục bị lực đạo hình xoắn ốc hấp thu sạch sẽ. Hư Không Ám Viêm này tựa như liên miên bất tận, chúng không ngừng mạnh mẽ tiến thẳng vào đan điền, trong nháy mắt đã lấp đầy tầng đan điền hiện tại.
Vách ngăn đan điền của Đường Thiên bắt đầu bị từng điểm Hư Không Ám Viêm thiêu đốt, thế nhưng Hư Không Ám Viêm này vẫn cứ cuồn cuộn mạnh mẽ chảy vào, khiến chúng được tích trữ ngày càng nhiều hơn, theo đó chúng chậm rãi đẩy vách đan điền liên tục bành trướng ra. Lúc này đan điền của Đường Thiên tựa như một quả khí cầu đang được bơm khí từng chút một, càng lúc càng to hơn.
Quả thật đan điền càng ngày càng lớn ra, còn vách đan điền càng mỏng đi, ngay lúc Đường Thiên tỉnh táo trở lại thấy thế liền biến sắc. Nếu cứ tiếp tục như thế, ắt hẳn đan điền của mình sẽ bị căng vỡ ra! Thật là … sói ác vừa đi, mãnh hổ đã tới. Quả thực lúc này Đường Thiên khóc không ra nước mắt mà!
Làm sao bây giờ…, bây giờ phải làm sao?
Đường Thiên cắn răng quyết định ngay lập tức, chỉ còn cách duy nhất là… khai thông xuống phía… dưới mà thôi.
Tức thì 36 lực đạo hình xoắn ốc quay đầu đâm xuống phía dưới, tiến nhập vào đan điền trì lục giai ở bên dưới, rồi bắt đầu dẫn đạo Hư Không Ám Viêm tiến nhập luôn xuống dưới. Khi Hư Không Ám Viêm tiến vào đan điền trì lục giai của Đường Thiên thì tình thế có vẻ biến chuyển tốt đẹp hơn một chút. Thế nhưng bản thân đan điền trì lục giai vốn nhỏ hơn nhiều so với đan điền trì thất giai, vì thế nó bị lấp đầy rất nhanh chóng.
Thế là sau khi bị lấp đầy, đan điền trì lục giai cũng bắt đầu bị căng phồng ra.
"Này này…! Ngục Hải gia gia, như vậy đủ rồi, đủ lắm rồi!" Giọng điệu Đường Thiên gần như là năn nỉ, còn bộ dáng của hắn hầu như chỉ thiếu mỗi động tác khúm núm cúi người thật sâu nữa mà thôi. Quả thật lúc này trong lòng Đường Thiên như muốn lệ rơi lã chã, chẳng phải hắn không muốn cúi người khúm núm, nhưng con bà nó… lúc này thân thể hắn bị cứng đờ rồi, nên dù muốn cúi người xuống xin xỏ cũng không có cơ hội nữa.
Thế mà Thánh Kiếm Ngục Hải đang cầm trong tay hắn vậy mà chẳng có chút phản ứng nào cả.
Đan điền trì lục giai cũng đến lúc bị phình ra tới cực hạn, rơi vào đường cùng nên Đường Thiên chỉ còn cách tiếp tục khai thông xuống dưới.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu thế nào gọi là… uống rượu giải khát.
Tuy nhiên vào thời điểm này do không ai cứu giúp gì được, nên nói đúng ra phải là uống rượu… độc giải khát vậy (DG: chỉ mong qua cơn khát hiện tại, mà không cần biết gì tới hậu quả về sau).
"Thiệt là nhân sinh thay đổi chóng mặt quá đi", trong lòng Đường Thiên tràn ngập đau buồn, con đường Thiên lộ đối với mình tựa như một sợi dây màu đen, nó xuyên qua từng hạt châu cũng đen thui như thế. "Ồ…", Đường Thiên bỗng phát hiện ra các đan điền trì nằm cạnh nhau vốn có kích thước khác nhau xa, tuy nhiên hiện tại đã không còn chênh lệch nhau nhiều lắm. Theo Đường Thiên thấy thì thực tế những đan điền trì cấp thấp đã dung nạp Hư Không Ám Viêm xem ra nhiều hơn những gì hắn nghĩ trước đó, biên độ bành trướng của nó có lẻ còn lớn hơn cả biên độ bành trướng của đan điền trì thất giai.
Hiện tượng kỳ lạ thế này khiến cho Đường Thiên hết sức chú ý.
Lẽ nào… đan điền trì cấp thấp quả thật có tiềm lực lớn đến thế?
Trước đây, theo hiểu biết của hắn thì cho dù bất kỳ tâm pháp nào đi nữa cũng đều có một đặc điểm rõ rệt, đó là mỗi khi cảnh giới tăng lên một tầng thì thông thường không gian của đan điền trì sẽ lớn gấp mười lần trở lên, do đó mới dẫn tới sự chênh lệch khá xa của từng cấp độ võ giả. Tuy nhiên kết quả trước mắt lại khiến cho Đường Thiên ý thức được rằng… dường như những điều hiển nhiên mà hắn thường xem là đúng đắn rất có khả năng… trật lất.
Hay là… bản thân mình đang gặp một tình huống đặc thù nào đó?
Lúc này dường như Đường Thiên đã quên hết nguy hiểm cận kề, đầu óc của hắn đang mơ màng nghĩ ngợi mông lung. Hắn nhanh chóng nhận thấy tình huống của mình không theo lẽ thường mà suy diễn, tuy rằng Hư Không Ám Viên rất cổ quái nhưng rõ ràng có thể mở rộng tiềm lực của đan điền trì.
Không sai, theo Đường Thiên nhận định thì bộ phận bị bành trướng ra chính là tiềm lực của đan điền trì. Quả thật mỗi khi đan điền trì bị căng lớn tới cực hạn thì lực đạo hình xoắn ốc sẽ tự nhận thấy nguy hiểm mà tự động tiến nhập xuống tầng đan điền trì cấp thấp hơn.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên chứng kiến tình huống thế này, cho dù ngay cả trong kiến thức ít ỏi đến đáng thương của hắn cũng chẳng có chút thông tin liên quan gì tới tình trạng hiện tại. Nhưng dù rằng hắn có ngu ngốc tới cỡ nào đi nữa cũng phải biết mình đang đối mặt với một vấn đề khẩn yếu trước mắt, đó là hắn đang ở giữa lằn ranh mỏng manh của sự sống và cái chết. Hắn bắt đầu tập trung vắt óc suy nghĩ từng chút một.
Hiện tại vấn đề lớn nhất trong cơ thể của hắn chính là Hư Không Ám Viêm, vậy Hư Không Ám Viêm tới từ đâu? Từ Thánh Kiếm Ngục Hải đúng không? Không sai! Bất chợt trước mắt Đường Thiên trở nên sáng ngời, hắn cảm thấy mình đã tìm được vấn đề mấu chốt.
Thánh Kiếm Ngục Hải!
Một lần nữa hắn tìm lướt qua trong đầu về kiếm pháp xa lạ kia. Hiện tại tâm trạng hắn hết sức phức tạp khi đối mặt với những thông tin trước đây đột nhiên xuất hiện trong đầu, ngay từ đầu hắn luôn chống lại và cố bài xích nó đi, sau này Thánh Kiếm Ngục Hải đã cứu mạng của hắn, thế nhưng còn cố tình đẩy Đường Thiên đến tận cùng vách núi nữa.
Cái tên hỗn đản này! truyện được lấy tại TruyenFull.com
Sau khi đã gọi ra Thành Kiếm Ngục Hải rồi, bây giờ nên làm gì nữa? Đường Thiên bắt đầu đọc lướt nhanh qua như gió, hắn hy vọng có thể từ bộ kiếm pháp xa lạ này mà tìm ra được cách phá giải vấn đề then chốt.
Trong khi Đường Thiên đang liều mạng tìm kiếm biện pháp khắc chế thì lúc này theo tiến độ của Hư Không Ám Viêm, nó đã tiến nhập vào đan điền trì nhất giai, đây cũng chính là đan điền trì cấp thấp nhấp, thế mà cũng đã đến lúc căng phình hết cỡ rồi.
Bỗng nhiên Thánh Kiếm Ngục Hải trong tay Đường Thiên chấn động.
Tiếp theo Hư Không Ám Viêm trong cơ thể Đường Thiên vốn nhiều như đại dương cũng chấn động, "Ầm", thời điểm này cũng là lúc căng phình tới cực hạn thì rốt cuộc Đường Thiên cũng mất đi ý thức.
Thế nhưng, điều bất ngờ là thân thể Đường Thiên không bị vỡ tung ra.
Thoáng yên tỉnh trong chốc lát, Đường Thiên từ từ mở mắt ra, trong tròng mắt đáng sợ của hắn được phủ một lớp trắng xám, trên khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Hắn nhẹ nhàng vỗ về thân kiếm Ngục Hải mà nói nhỏ nhẹ: "Cảm tạ".
Dù cho âm thanh này rất nhỏ nhẹ đấy, nhưng người nghe cũng cảm giác được lạnh lẽo thấu xương.
Lúc này thanh kiếm Ngục Hải trong tay hắn của reo lên như cực kỳ sung sướng.
"Ngu ngốc cũng có chỗ tốt của ngu ngốc đấy chứ, sức nhẫn nại được lắm".
Âm thanh lạnh lẽo tựa như những lưỡi dao xẹt qua không trung, chúng dày đặc kinh người.
Hư Không Ám Viêm trong cơ thể Đường Thiên vốn bạo ngược vô cùng bỗng nhiên trở nên nghe lời, thuần phục. Hắn bèn để ý kỹ tới tình trạng trong cơ thể, thật sự rất bất ngờ. Lúc này, mỗi đan điền trì đều được mở rộng tới cực hạn, chỉ cần chậm nửa bước lập tức cơ thể hắn sẽ bị nổ tung ngay tức khắc.
Nghĩ lại mới thấy phải cần có dũng khí và tính nhẫn nại cực cao mới được.
Vì thế trước mắt nhờ những nỗ lực đó mà thu về lợi ích cực to lớn.
Nhưng càng nghĩ lại thì trong lòng Đường Thiên vẫn còn lạnh run, ớn lạnh, chỉ cần bản thân chậm nửa bước mà thôi…, ắt hẳn đã bị trò đùa ngu ngốc làm hỏng bét hết rồi. Dù cho hắn đã kịp thời giác ngộ để thu thập tàn cuộc rồi, thế nhưng hắn vô cùng chán ghét nguy hiểm kiểu thế này.
Hư Không Ám Viêm trong cơ thể Đường Thiên rất nhanh chóng được Thánh Kiếm Ngục Hải rút đi hết, không còn lại chút nào, chỉ còn giữ lại từng tầng đan điền trì vừa mới được căng to ra hết cỡ. Thay vào đó các vách ngăn của đan điền trì trở nên mỏng như cánh ve, trong suốt và óng ánh. Vách đan điền mới này đã trải qua rèn luyện bởi Hư Không Ám Viêm, khiến cho chân lực được kết tinh hóa. Nếu theo lẻ thường mà nói, trong giai đoạn thất giai thế này không thể nào làm cho chân lực Đường Thiên kết tinh được.
Giai đoạn thất giai chỉ mới khiến cho chân lực hóa lỏng mà thôi. Nay có được vách đan điền kết tinh và lượng chứa tăng lên rất nhiều, ít thì mở rộng được năm sáu lần, đặc biệt có cái được cơi nới lên tới mười lần. Do đó thực lực Đường Thiên đột ngột tăng mạnh, lúc này chẳng có chân lực thất giai nào có thể so được với hắn, bây giờ toàn bộ đan điền của Đường Thiên đều có thể dung nạp được chân lực, rõ ràng so với đan điền của bán giai phải mạnh mẻ hơn rất nhiều.
Siêu cấp thất giai đây sao?
Đường Thiên bất ngờ quá mức.
Không ngờ kẻ ngu ngốc cũng có phước theo kiểu ngốc nghếch như thế.
Hắn ngó qua thân thể đang run lên của Hạc và Lăng Húc ở bên cạnh, nhưng cũng không hề có ý định ra tay can thiệp, lúc này hắn mang theo thanh kiếm Ngục Hải vừa dài vừa thon nhìn thẳng vào chỗ sâu thẳm trong tuyến đường trước mặt.
Bất chợt thân hình hắn chớp động tựa như một mũi tên bén nhọn, lao thẳng tới phía trước.
Nếu hiện tại Hạc và Lăng Húc tỉnh lại nhất định sẽ kinh hãi không thôi, bởi vì tốc độ mà Đường Thiên biểu hiện ra ngoài cơ hồ gấp ba lần trước đây. Hơn nữa, dường như khinh công của hắn cũng không hẳn là Tàng Phong bộ nữa.
Đường Thiên lướt dọc theo thông đạo thẳng tiến về phía trước mà không hề dừng lại chút nào. Bỗng nhiên có một bóng đen nhào thẳng về phía hắn, nhanh tựa tia lửa điện.
Thân hình Đường Thiên vẫn cứ thế lao tới, cổ tay hắn khẻ run lên rồi vươn cao thanh kiếm Ngục Hải vẻ ra một luồng kiếm ảnh rất nhạt, bóng đen không kịp phát ra bất kỳ tiếng kêu la thảm thiết nào thì thân và đầu đã bị cắt lìa.
Bóng đen đó rõ ràng là một con tinh hồn thú, hơn nữa nó đã đạt tới bát giai.
Lập tức mùi máu tươi tràn ngập xông vào trong thông đạo, thế là từ trong bóng tối lần lượt từng con tinh hồn thú lộ ra thân hình. Năng lượng nơi đây cực kỳ dày đặc, hơn nữa tuyến đường này đã bị bít lại từ rất lâu mà chưa ai phát hiện ra, nên rất dễ dàng sinh ra tinh hồn thú.
Mí mắt Đường Thiên không hề động đậy, tốc độ cũng chẳng giảm đi chút nào, hắn vẫn tức tốc phóng đi về phía trước. Tức thì đám tinh hồn thú như bị chọc giận lên, linh trí chúng nó vốn đã được khai mở, nay Đường Thiên lại trắng trợn khinh thị như thế, chẳng khác nào thò tay chọc vào tổ ong vò vẽ. Lúc này có vô số thân ảnh ầm ầm đồng loạt nhào tới Đường Thiên. Thế mà tốc độ Đường Thiên vẫn không hề gia giảm, trong phúc chốc thanh kiếm Ngục Hải trong tay hắn chỉ thẳng về phía trước, trông tựa như một kỵ sĩ dùng thương chân chính vậy.
Đột nhiên dưới chăn hắn phát lực, tức thì thân ảnh bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Dường như cùng lúc đó hắn xông thẳng vào trong bầy tinh hồn thú kia, thân hình của hắn nghiêng nghiêng so với mặt đất chừng ba mươi độ. Từng luồng kiếm mang vô cùng bén nhọn tuần tự bắn ra từ hai bên thân kiếm Ngục Hải.
Kế tiếp xuất hiện một màn cực kỳ hoành tráng và đáng sợ. Những nơi Đường Thiên đi qua, toàn bộ tinh hồn thú tựa như bị một cây dao vô hình sắc bén nhịp nhàng chặt đứt đoạn, không có tinh hồn thú nào có thể chống đỡ nỗi, cũng chẳng có tinh hồn thú nào có thể chạy thoát ra được.
Nhất thời những tiếng rống giận dữ um sùm của Tinh hồn thú bị im bặt, những bóng đen xung quanh hoàn toàn bị quét sạch sẽ không còn. Vậy mà khuôn mặt Đường Thiên vẫn không có gì thay đổi, tựa như hắn chỉ mới làm qua một việc gì đó hết sức đơn giản.
Cả trăm con Tinh hồn thú thế mà chẳng ngăn được dù chỉ nửa bước tiến của Đường Thiên. Máu huyết vung vãi đầy thông đạo, chỗ nào cũng thấy chỉ toàn máu và máu, khiến cho mùi máu tươi xông lên sặc mũi, thế nhưng cả người Đường Thiên chẳng dính phải giọt máu nào.
Hắn cũng chẳng cần để ý tới đống thi thể rãi đầy mặt đất, mà tiếp tục biến mất về phía trước thông đạo.