Chương 3609
Ở một diễn biến khác, quản gia của phủ Võ vừa dẫn Tiêu Chính Văn đi về phía sân sau vừa không ngừng thở dài.
“Ông cụ, tại sao cứ không ngừng thở dài thế?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Haizz! Chàng trai à, cậu không biết đó thôi, bây giờ nhà họ Võ đang gặp phải rắc rối lớn! Nếu như không phải nhà họ Võ đang phải lo toan nhiều việc thì nhất định sẽ tổ chức tiệc lớn tiếp đãi cậu, tuyệt đối sẽ không tiếp đón sơ sài như thế này!”
Quản gia vừa nói vừa chắp tay bái Tiêu Chính Văn, coi như thay chủ đền tội với Tiêu Chính Văn.
“Ồ? Nhà họ Võ gặp phải rắc rối ư?”, Tiêu Chính Văn nhìn về phía quản gia với vẻ khó hiểu.
“Không sai, chỉ là chuyện này nói ra rất dài, chàng trai, mời đi bên này!”
Quản gia vừa nói vừa dẫn Tiêu Chính Văn đi vào trong một nhà ngang.
“Dù nhà họ Võ có gặp phải trở ngại gì, Võ Anh Hào cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn chứ?”, Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.
Nghe thấy ba chữ Võ Anh Hào, quản gia già thoạt tiên hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ, nói: “Ôi! Chắc là cậu vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ chưa lâu nhỉ? Vẫn còn chưa hiểu về vùng ngoài lãnh thổ nhiều lắm!”
“Mặc dù chúng tôi cũng mang họ Võ, thế nhưng cậu có biết Võ Tam Tư có bao nhiêu con cháu hay không? Chỉ riêng chi mạch đã không dưới con số ba, chúng tôi chỉ là một trong số đó, hơn nữa là còn là phân nhánh thấp kém nhất!”
“Chi hệ hoàng tộc rộng lớn, dù một hai chi mạch diệt vong thì căn bản cũng chẳng đáng để bận tâm!”
“Huống hồ nhiều lúc những chi mạch này còn dùng để hy sinh để giúp gia chủ đổi lấy lợi ích lớn hơn! Đây chính là hoàng tộc đó!”
Quản gia già nói tới đây thì không khỏi lắc đầu ngao ngán.
“Ồ? Thế nhưng theo tôi được biết, Võ Anh Hào có vẻ rất xem trọng phân chi mấy người, sẽ không ngồi nhìn mấy người tiêu vong đâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.
Trước lúc này, Tiêu Chính Văn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ lại máu lạnh tới thế, có thể nhìn gia tộc của mình chết mà không cứu!
“Ôi, xem trọng ư? Có xem trọng hay không, hoàn toàn nhìn vào thực lực để nói chuyện, trước đây phân chi chúng tôi quả thực có người sắp sửa đột phá lên cảnh giới Nhân Vương, thế nhưng đáng tiếc là trước đó bị thương một chút, cụ thể lúc nào mới có thể đột phá đã là một dấu hỏi chấm rồi!”
“Dưới tình hình như vậy, đối với gia chủ mà nói thì phân chi này của chúng tôi đã mất đi giá trị rồi!”
“Hơn nữa, chưa nói là gia chủ của chúng tôi, dù là mấy môn khách mà chúng tôi thu nhận những năm gần đây, khi thấy nhà họ Võ lâm vào nguy khốn thì cũng đồng loạt quay lưng đi hết!”
Quản gia già nói, không kiềm được đưa tay lau nước mắt.
Đúng vào lúc này, một ông cụ dẫn theo một cô gái trẻ bước ra phía ngoài cửa.
Thực lực của ông cụ đó đại khái ở cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao, còn cô gái trẻ kia lại có cảnh giới Thiên Thần một sao.
Thấy hai người đeo bọc đồ bước ra ngoài cửa, quản gia già vội vàng tiến lên trước một bước, nhíu mày nói: “Ông Tần, mấy người đây là…”
“Quản gia, trong nhà chúng tôi có chút việc cần xử lý, vậy nên không thể quấy rầy mọi người thêm nữa, gặp được gia chủ thì thay chúng tôi thông báo một tiếng, sau này sẽ còn gặp lại!”
Ông Tần chắp tay nói với quản gia, trên mặt không có chút hổ thẹn nào, ngược lại biểu cảm lại lạnh lùng dị thường.