“Con có cách ư?”, Võ Thiên Nghiệp không dám tin nhìn Võ Tinh Nhi.
Hiện giờ nhà họ Võ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù Võ Tinh Nhi gả cho Lương Cảnh Long cũng sẽ bị người của gia chủ đuổi giết.
Ngay cả Võ Thiên Nghiệp cũng không làm gì được, một đứa con gái có thể nghĩ được cách gì chứ.
“Vâng, thật ra chuyện này không khó, con nghĩ cậu chủ bảo tên họ Tiêu này đến chắc là kế một mũi tên trúng hai đích”, Võ Tinh Nhi không khỏi vui mừng ra mặt.
“Một mũi tên trúng hai đích? Sao bố càng nghe càng khó hiểu thế?”, Võ Thiên Nghiệp khó hiểu hỏi.
“Bố, bố còn nhớ vua Bắc Lương mà ông Tề nói không?”
Võ Thiên Nghiệp gật đầu, dù Tề Kính Hào không nói, Võ Thiên Nghiệp cũng đã nghe quen với ba chữ vua Bắc Lương này rồi.
“Anh ta và Tiêu Chính Văn đều họ Tiêu, hơn nữa ngoài lãnh thổ chúng ta không có mấy ai từng gặp Tiêu Chính Văn thật cả, Vinh Thành chúng ta càng không có”.
“Bố nói xem nếu bảo anh ta giả mạo vua Bắc Lương thì sẽ thế nào?”
Võ Tinh Nhi vui mừng nói.
Ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy ý nghĩ này quả thật xuất sắc.
Một người mà chưa ai từng gặp bao giờ, tìm ai đó giả danh cũng sẽ không bị phát hiện.
Huống gì Tiêu Thiên Sách đến từ thế tục, ngay cả Tề Kính Hào cũng biết chuyện này, thế thì càng tốt.
“Ôi!”
Nghe thế mắt Võ Thiên Nghiệp cũng lóe sáng, nhưng chẳng mấy chốc ông ta lại trầm ngâm suy nghĩ.
“Bố, còn gì phải do dự, chị nói rất có lý”.
Đúng lúc này, Võ Học Tư cũng bước vào phòng sách.
Vừa rồi anh ta đã đứng ngoài cửa nghe được những lời Võ Tinh Nhi nói, đồng thời cũng khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thổ có mấy ai gặp được Tiêu Chính Văn chứ.
“Ngây thơ”.
Võ Thiên Nghiệp trầm ngâm một hồi bỗng lạnh lùng trách móc: “Các con có biết mấy chữ Tiêu Chính Văn có nghĩa là gì không?”
“Nếu chúng ta là gia chủ, không phải là một nhánh trong gia tộc thì không ai nghi ngờ gì tin tức này, nhưng chúng ta lại chỉ là một nhánh của nhà họ Võ thôi”.
“Với thân phận của Tiêu Chính Văn, chạy đến trấn giữ ở nhà chúng ta, con tin điều này không?”
Võ Thiên Nghiệp có thể ngồi lên vị trí gia chủ dĩ nhiên sẽ không giống Võ Tinh Nhi, muốn làm gì thì làm.
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã rất nổi tiếng ở ngoài lãnh thổ, nhắc đến ba chữ vua Bắc Lương, cả ngoài lãnh thổ ít nhất là thế hệ trẻ ai nấy cũng đều kính ngưỡng.
Người như thế sao có thể chạy đến ở trong một chi của gia tộc, có làm khách cũng không đến lượt họ.
“Bố, con lại không nghĩ thế, dù biết rõ anh ta là giả, ai dám kiểm chứng? Ngay cả Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư cũng đã thất bại dưới tay anh ta, cả Vinh Thành này có mấy ai dám đến thử xem bản lĩnh của anh ta chứ?”
“Ngoài người chán sống ra”.