Giả mạo bản thân mình, Tiêu Chính Văn có gì phải sợ chứ.
Sở dĩ anh lấy tên giả Tiêu Thiên Sách chẳng qua là không muốn phô trương quá mức, nếu chuyện đã phát triển đến mức này, có khiêm tốn hay không đã không còn quan trọng với Tiêu Chính Văn nữa.
“Cậu Tiêu, nhà họ Võ sẽ khắc cốt ghi tâm công ơn này của cậu, hơn nữa tôi đảm bảo với cậu, chỉ cần giải quyết được chuyện của nhà họ Võ, tôi lập tức đưa cậu và con gái tôi quay về thế tục”.
“Tuyệt đối sẽ không để cậu Tiêu gặp nguy hiểm”.
Nói rồi Võ Thiên Nghiệp cúi người xuống với Tiêu Chính Văn.
“Không sao, sống chết có số, phú quý do trời, gia chủ Võ không cần phải lo lắng cho tôi. Kể cả xét về mối quan hệ với Võ Anh Hào, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện nhà họ Võ như thế”.
Đôi mắt Tiêu Chính Văn sâu thẳm, trong đầu lập tức nhớ đến nụ cười khác thường với mình của Võ Anh Hào lúc mình sắp đi.
Xem ra chắc là Võ Anh Hào đã thầm tính toán chuyện này từ lâu rồi.
Anh ta biết rõ Võ Thiên Nghiệp đã không còn đường lui nên mới đưa mình đến Vinh Thành, còn đặc biệt bảo Võ Học Tư đón mình đến nhà họ Võ.
Dù không cần Võ Anh Hào nhắc, Võ Thiên Nghiệp cũng sẽ nghĩ đến việc chỉ có khi kết hôn với mình, sau đó bảo mình giả mạo thân phận vua Bắc Lương mới có thể giải quyết mối nguy.
Đồng thời nhà họ Võ cũng có thể ung dung chính thức kết thông gia với Tiêu Chính Văn, hoàn toàn trói buộc Tiêu Chính Văn vào chiến tuyến của nhà họ Võ.
Xuất phát từ lòng kính trọng với Nữ Đế, Tiêu Chính Văn mới không nói toạc ra chuyện này ngay từ đầu, càng không trở mặt với nhà họ Võ.
“Cảm ơn cậu Tiêu!”, Võ Thiên Nghiệp chắp tay lại nói cảm ơn.
“Ừ, thông báo tin tức vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đang ở tại nhà họ Võ ra ngoài đi, tránh đêm dài lắm mộng”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Tin tức Tiêu Chính Văn đều nhà họ Võ ở Vinh Thành chẳng mấy chốc đã truyền ra cả Vinh Thành.
Mặc dù Vinh Thành không được xem là thành phố lớn ở ngoài lãnh thổ nhưng rất rộng, có thể so sánh với một tỉnh ở thế tục.
Lúc này trung tâm một thành cổ ở phía đông nam Vinh Thành có một tòa cung điện cổ nguy ngã.
Trong điện phụ của tòa cung điện này có một người thanh niên ăn mặc như công tử thời cổ đại đang ôm một người đẹp tuyệt sắc, hai tay ôm cái eo thon gọn của hai cô gái xinh đẹp, vừa thưởng thức rượu.
“Thiếu cung chủ, uống thêm chút nữa đi”, một cô gái xinh đẹp quyến rũ nâng ly để bên miệng Lương Cảnh Long.
“Ừ, khá lắm! Ôm người đẹp thì rượu cũng ngon hơn”, Lương Cảnh Long lướt nhìn cơ thể người phụ nữ, thi thoảng còn động tay động chân.
Nhưng mấy cô gái này lại tỏ ra khá nghe lời, cả người ưỡn ẹo dựa vào người Lương Cảnh Long như người không xương, để mặc cho hắn tùy ý “ngắt hái”.
Cảnh tượng khó coi như thế đã không còn xa lạ gì ở trong Bích Hà Cung nữa rồi.