Câu nói này của Chu Khang thậm chí có thể quyết định sự sống chết của Tiêu Chính Văn.
“Người chưa từng gặp, nói gì đến tôn kính?”, Tiêu Chính Văn nhẹ giọng nói.
“Sứ thần Huyết Ma, ông đừng coi là thật. Anh ta mới từ giới thế tục đến nên không hiểu quy tắc chỗ chúng ta, càng không biết Huyết Ma Chí Tôn vĩ đại thế nào!”
Thừa Tư Tư vội vàng giải thích thay cho Tiêu Chính Văn.
Ngụ ý của cô ta chính là nói với Chu Khang rằng Tiêu Chính Văn vừa từ giới thế tục đến, còn rất nhiều điều phải thay đổi, mong Chu Khang có thể cho Tiêu Chính Văn cơ hội thay đổi.
Nếu không, chỉ cần Chu Khang ra lệnh, không cần ông ta ra tay, Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị đám người xung quanh đánh cho tan xương nát thịt.
“Hay cho câu người chưa gặp! Xem ra cậu không có chút lòng thành kính nào nhỉ!”
Chu Khang lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng không dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang suy nghĩ xem nên đối phó với Tiêu Chính Văn thế nào.
Dù sao hôm nay cũng là ngày hiến tế, nếu Tiêu Chính Văn gây rối, Chu Khang sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm.
Nếu không, ngay lúc Tiêu Chính Văn nói những lời ngông cuồng, ông ta đã ra tay luôn rồi!
Quách Xuân Dương ở bên cạnh nhìn thấy không khí căng thẳng giữa Chu Khang và Tiêu Chính Văn, anh ta sợ tới mức mồ hôi nhễ nhại như mưa, cả quần áo cũng ướt đẫm.
Nếu lúc này hai bên ra tay thì kết quả sẽ ngoài sức tưởng tượng.
Anh ta biết rõ thực lực của Tiêu Chính Văn hơn ai hết. Đó là nhân vật lớn có thể một mình áp đảo cả thế giới!
Trước mặt Tiêu Chính Văn, Chu Khang thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là giới thế tục, mà là Bắc Vực.
Toàn bộ Bắc Vực đều là do Huyết Ma cai quản, cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của vô số cao thủ huyết tộc!
Vì vậy, anh ta đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn, đồng thời lo lắng cho Chu Khang, sợ đầu mình sẽ bay lên trời bất cứ lúc nào.
Mặc dù lần này Tiêu Chính Văn tới Bắc Vực là để cứu người, sẽ không để ý tới một nhân vật nhỏ bé như Chu Khang, nhưng Chu Khang cũng không thể năm lần bảy lượt khiêu khích Tiêu Chính Văn như một tên hề.
Quách Xuân Dương sợ Tiêu Chính Văn sẽ nổi hứng, ra tay giết Chu Khang.
Sự sống chết của người này, không liên quan gì đến anh ta, nhưng sẽ thu hút số lượng lớn cao thủ ở Bắc Vực.
Đến lúc đó, cuộc chiến nổ ra, những người ở gần như bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Những người bình thường như bọn họ không thể chống lại hậu quả của đòn tấn công của cả hai bên, một khi cuộc chiến nổ ra, chỉ có một kết cục đó là chết!
Bề ngoài, Chu Khang đang uy hiếp Tiêu Chính Văn, nhưng ông ta vẫn chưa biết, trong tích tắc, ông ta đã đi qua cổng địa ngục hơn chục vòng.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn lo cho đại cục thì ông ta đã trở thành một cái xác lạnh từ lâu rồi.