“Là ông ta sao?”, Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Hận Thiên nói.
Hận Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là vị tiền bối này”.
Hận Thiên vừa nói vừa chắp tay lại với ông lão đó.
Ông lão mờ mịt nhìn Hận Thiên và Tiêu Chính Văn, ánh mắt bỗng lóe lên tia sắc bén, khí tức đáng sợ cũng toát ra từ trên người ông lão.
Khí tức đó như có thể xuyên qua các thời đại, tách ra khỏi tầm mắt của quá khứ và hiện tại, ánh mắt ông lão đó như thể nhìn thấu vạn thế qua năm tháng.
Cho dù là bầu trời Hoa Quốc ở thế tục cũng lóe lên tia chớp.
Bầu trời cả ngoài lãnh thổ đều lóe lên tia sáng chói.
Chỉ là ngay sau đó quanh người ông lão đó bỗng mất đi tất cả uy lực, cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Tiêu Chính Văn nhìn ông lão hồi lâu, biết người này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, chỉ là bị nhốt trong thời gian quá lâu, thế nên cơ thể suy yếu mới bộc phát uy lực vốn có khi được nhìn thấy lại mặt trời.
Nhưng ngay sau đó lại ngất đi vì thể lực không đủ.
“Đỡ ông ta, chúng ta đi!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Hận Thiên đáp một tiếng rồi sải bước đến cõng ông lão trên lưng, sau đó bước lên lưu quang đi cùng Tiêu Chính Văn.
Nhiều người bên dưới đều đưa mắt tiễn Tiêu Chính Văn rời đi, nhất là Quảng Lăng Tử và ông lão phía sau hắn, ánh mắt chứa đầu vẻ sợ hãi.
Họ kiêng dè không chỉ là Tiêu Chính Văn mà còn có ông lão không biết tên kia.
Ngay khi Tiêu Chính Văn ra khỏi núi Long Dương, Quảng Lăng Tử hung hăng giậm chậm một cái, dùng tay chỉ vào đám người bên dưới nói với đệ tử điện Huyết Ma: “Bảo họ lập tức rời khỏi núi Long Dương, nhanh chóng thông báo cho Huyết Ma Chí Tôn, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Tiêu Chính Văn hoàn toàn không để tâm đến cuộc đại loạn trên núi Long Dương, mà một đường dẫn Hận Thiên và ông lão quay về thế tục.
Khi Tiêu Chính Văn bay đến bầu trời Long Kinh, một người đã quỳ ngay trước tòa nhà Vy Nhan đợi Tiêu Chính Văn về.
Khi nhìn rõ vẻ ngoài của người kia, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Võ Anh Hào?”
“Anh Tiêu, tôi đến xin anh Tiêu ra tay giúp đỡ nhà họ Võ tôi”, nói rồi Võ Anh Hào quỳ xuống với Tiêu Chính Văn.
“Anh Võ, không cần đa lễ, có chuyện gì vào trong hẵng nói”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn và Hận Thiên đưa ông lão cùng vào tập đoàn Vy Nhan.
Võ Anh Hào cũng đi sát theo phía sau.
Sau khi kiểm tra kỹ vết thương của ông lão, Tiêu Chính Văn cho toàn bộ số Dưỡng Thần Đan còn lại vào miệng ông lão.
Sau đó mới nói với Võ Anh Hào: “Anh Võ, nhà họ Võ làm sao thế?”