Chương 3848
Trong mắt hắn, người tu luyện là thứ rác rưởi mà các thế lực lớn vứt bỏ, bọn họ vốn không hề có tư cách để so sánh với con cưng của trời được hưởng tài nguyên bồi dưỡng từ một thế lực lớn như hắn!
“Ngu xuẩn!”
Hai mắt Tần Cối lóe lên tia sáng lạnh buốt, ông ta dữ dằn trừng mắt với Dương Hiến, nói: “Con chê Bát Hiền Từ chúng ta chưa mất mặt đủ à?”
“Lúc này lại dẫn người đi uy hiếp Hứa Thương Long, con đang bảo vệ Bát Hiền Từ hay là đang giúp cho Tiêu Chính Văn đấy hả?”
“Trước khi làm gì thì phải động não đi!”
Dương Hiến thấy Tần Cối tức giận thì vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng: “Vậy thưa thầy, chúng ta nên làm gì bây giờ ạ? Đâu thể trơ mắt ra nhìn Hứa Thương Long gia nhập điện Thần Long được!”
“Một khi người này bị Tiêu Chính Văn thu phục thì có thể sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, lỡ đâu những người tu luyện đã từng đối đầu với chúng ta đều thi nhau noi theo…”
Nói đến đây, Dương Hiến cũng không dám nói thêm gì nữa.
Từ khi Bát Hiền Từ được thành lập đến nay đã làm không biết bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm, người từng thề không đội trời chung với Bát Hiền Từ lại càng không đếm xuể!
Nếu những người này tự mình đấu tranh thì Bát Hiền Từ cũng chẳng thèm quan tâm làm gì, nhưng nếu bọn họ tụ tập lại với nhau thì sẽ tạo thành một thế lực khổng lồ, đến lúc đó, e là Bát Hiền Từ sẽ lâm vào cảnh khốn khó!
“Đợi đó!” Tần Cối nặn ra một chữ từ trong kẽ răng, khuôn mặt già nua của ông ta sa sầm, mắt nhìn lom lom vào Thiên Nhãn Kính.
Trong lúc này, Tiêu Chính Văn và đám người Bạch Ngọc Trinh đã đi đến một vùng đất rộng lớn nằm nơi lưng chừng núi!
Từ chân núi nhìn lên, nơi này chẳng có gì bắt mắt, nhưng chỉ người đã lạc vào cảnh giới kỳ lạ này mới hay, nơi đây chẳng khác gì động trời!
Trên bãi đất là đủ kiểu đình đài lầu các, suối trong lững thững đổ xuống, bên cạnh dòng suối còn tọa lạc một ngôi đình hóng gió, bên trong đình là một người đàn ông áo trắng quần trắng đang khép mắt nằm nghỉ.
Sau lưng ông ta là hai người hầu đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt ba tiêu.
Bên cạnh, thị nữ đang mài trà, trên bếp lửa, nồi nước sôi ùng ục.
Mấy người Tiêu Chính Văn vừa mới xuất hiện ở bãi đất, thị nữ ngồi bên đã nhỏ giọng thông báo với người đàn ông đồ trắng: “Chủ nhân, người ông chờ đã đến!”
Người đàn ông đồ trắng nghe thế thì từ từ giương mắt lên nhìn, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, trong nháy mắt, không trung chợt hiện lên một luồng sáng lấp lánh bắn về phía nhóm người Tiêu Chính Văn.
“Giết chết Chu Hi của Bát Hiền Từ, khiêu chiến với cả nhà họ Khổng, dẫn người thế tục đến Đông Vực, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!”
Trên mặt Hứa Thương Long chợt nở nụ cười, ông ta quay đầu nhìn Bạch Ngọc Trinh khẽ ôm quyền rồi đưa tay ra hiệu mời với mọi người, riêng ông ta thì vẫn ngồi yên chỗ cũ.