Tiêu Chính Văn không phải mới lần đầu tiếp xúc với Thiên Cung Bắc Cực, trước đây mặc dù đôi bên cũng từng có xung đột, thế nhưng sau này cũng dần hoá giải cả rồi.
Đây mới là lần đầu anh tới Thiên Cung Bắc Cực, chỉ riêng cảnh tượng trước cổng chính đã có khí thế phi phàm rồi!
Chỉ thấy từng tầng mây tím lượn lờ trên không, cánh cổng cao lớn như thể tiến vào trong mây!
“Anh Tiêu, nơi này chính là Thiên Cung Bắc Cực, có điều, nơi này…”
Tử Doanh mới nói được một nửa thì bị một giọng nói phẫn nộ cắt lời!
“Cút!”
Cùng với một tiếng gầm đầy bực dọc, mấy thanh niên lập tức bay vút ra từ phía trước cổng chính của Thiên Cung Bắc Cực.
Người ra tay tung đòn rất mạnh, mấy người bị đánh cơ mạch khắp người dường như đều đứt hết cả!
“Cũng không tự nhìn xem bản thân có tài cán gì!”
Bên trong cổng truyền với một tiếng quát lạnh tanh.
“Còn có thêm lần nào nữa, tôi bảo đảm mấy người sẽ không còn được thấy ánh mặt trời ngày hôm sau!”
Ngay sau đó lại là một tiếng quát lạnh lùng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Chính Văn không khỏi khẽ nhíu mày, bởi vì mấy người kia rõ ràng đều là người bình thường, căn bản không phải là người luyện võ!
Mà mấy người bị đánh, sau khi ngã lăn ra đất thì vội vàng bò dậy, hướng về phía cổng của Thiên Cung Bắc Cực mà không ngừng khấu đầu nhận tội!
“Mấy người này chắc đều là đầy tớ của Lưu Trường An bên phía Tề Thiên Thư Viện!”, Tử Doanh liếc nhìn mấy người này, tiện miệng giải thích.
“Thế nhưng bọn họ rõ ràng đều là người bình thường, Tề Thiên Thư Viện tại sao lại dùng người bình thường làm đầy tớ?”, Tiêu Chính Văn không hiểu lên tiếng.
Đừng nói là Tề Thiên Thư Viện, ngay cả những tông môn nhỏ trong thành Đại Phong cũng sẽ không để cho người bình thường đặt chân nửa bước vào trong tông môn!
“Thực ra những người này vừa là đầy tớ của Tề Thiên Thư Viện, cũng vừa là môn sinh của Tề Thiên Thư Viện, mấy nghìn năm nay, tông môn Khổng Thị đều đang không ngừng bồi dưỡng nho sinh!”
“Đương nhiên những nho sinh này ai nấy cũng đều trói gà không chặt, đợi bọn họ học xong rồi thì sẽ cử tới thế tục gây hoạ một phương, đồng thời vì bọn họ trói gà không chặt nên cũng dễ dàng kiểm soát!”
Tử Doanh hết sức nhẫn nại giải thích.
“Ồ, chả trách mà mấy nghìn năm nay trong thế tục có rất nhiều những kẻ hủ nho! Có điều hành hung trên đường mà cũng không có ai quản lý bọn họ hay sao?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày hỏi.
Dù gì nơi này cũng là thành Thiên Đô, hành hung giữa đường, dù là ở thế tục thì cũng sẽ bị dẫn vào trong Cục chấp pháp để dạy dỗ lại một phen.
Huống hồ gì những người này dường như đều bị đứt hết cả cơ mạch, sợ rằng cũng chẳng còn sống thêm được bao lâu!