“Loại chuyện này rất thường xuyên diễn ra ở vùng ngoài lãnh thổ, dù là người của chấp sự đường thuộc Thiên Cung Bắc Cực thì cũng sẽ không tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện nhà người khác!”
“Người mặc đồ trắng bên kia chính là chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực, tên là Cao Vũ, ở trong Thiên Cung Bắc Cực, địa vị của chấp sự đường rất cao, thế nhưng cũng sẽ không tuỳ tiện ra tay can dự vào!”
“Chỉ cần không đến mức mất mạng, không giết người phóng hoả trên địa bàn của Thiên Cung Bắc Cực thì thông thường sẽ không có ai can dự vào!”
Tử Doanh kiên nhẫn giải thích cho Tiêu Chính Văn.
Dẫu sao dù là Tề Thiên Thư Viện hay là Thiên Cung Bắc Cực, đôi bên đều phải nể nang lẫn nhau, loại chuyện nhỏ như đánh đầy tớ của nhà mình, ai sẽ là người lên tiếng?
Tiêu Chính Văn nhíu mày sải bước tiến lên trước, đỡ một người trong số đó dậy, chỉ là mạch máu và cơ bắp của người này đều đã đứt hết cả, ngay cả đứng dậy cũng cực kỳ khó khăn.
“Ồ? Ai bảo anh đi lo chuyện bao đồng thế?”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn để ý mà cứ đỡ người kia dậy, sau đó rút ra hai cây kim châm để nối lại những đoạn mạch và cơ đã bị đứt của người đó.
“Tại sao bọn họ lại đánh cậu?”, Tiêu Chính Văn nhìn người trước mặt, trầm giọng hỏi.
“Ôi! Chúng tôi nhận lệnh cắt sửa vườn cây cho người nhà họ Phương, thế nhưng thời tiết quá nóng, lúc này mới muốn tới hậu viện xin người nhà họ Phương ngụm nước, thế nhưng ai ngờ lại bị người nhà họ Phương bắt gặp, đây không phải…”
Nói tới đây, người đó mặt mày mếu máo, lắc đầu thở dài một hơi.
Thật ra chuyện giống như vậy, ở vùng ngoài lãnh thổ đã gặp nhiều thành quen luôn rồi!
Ở trong mắt những thế gia này, mạng của đầy tớ giống như cỏ rác, có lúc chỉ vì một ngụm nước hay một bát cơm mà có thể thẳng tay giết chết luôn mấy kẻ đầy tớ này!
Nếu như không phải nơi này là Thiên Cung Bắc Cực thì mấy người bọn họ đã mất mạng từ lâu rồi!
“Vì một ngụm nước mà đánh đứt hết cơ mạch toàn thân mấy người ư?”
Tiêu Chính Văn hỏi, trong mắt đã thấp thoáng vẻ phẫn nộ.
“Ôi! Ai bảo chúng tôi là đầy tớ của nhà người ta cơ chứ, thân phận thấp hèn, tuỳ tiện sử dụng đồ của chủ nhân, không bị giết chết ngay tại chỗ đã là nương tay lắm rồi!”
Người này lập tức khóc lóc thở than.
“Hừ! Đầy tớ nhà tôi chính là tài sản cá nhân của tôi, muốn giết muốn chém đều do một mình tôi quyết định!”, trong cổng lại vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Vừa nói dứt lời, một tia sáng sắc lạnh đột nhiên loé lên từ bên trong cổng!
Tiêu Chính Văn khẽ vung tay, một tia sáng bạc loé ra chặn lại tia sáng sắc lạnh kia.
“Giết người ở trước mặt bản vương ư? Ban nãy là ai ra tay, đứng ra đây!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng gằn giọng.
Vừa nói dứt lời, lập tức có mười mấy nam thanh niên ăn mặc như nho sinh xông ra từ trong cổng, bao vây Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn đám người trước mặt này, thực lực của bọn họ chẳng qua chỉ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà thôi.
Trên mặt Lưu Trường An đang cầm quạt giấy trong tay để quạt mát lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt loé sáng nhìn Tiêu Chính Văn và tên đầy tớ phía sau lưng anh, lạnh lùng nói: “Làm sao, thằng ranh nhà mày mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của thế tử tao sao?”