“Bốp!”
Cơ thể của Lưu Trường An giống như con quay lượn vòng trên không trung.
“Mày… mày dừng…”
“Bốp!”
Lưu Trường An vẫn còn chưa đáp đất thì lại bị Tiêu Chính Văn tát cho thêm phát nữa.
“Dừng tay! Không được hành hung!”
Cao Vũ cuống tới độ ngay cả giọng nói cũng biến đổi, giơ tay ngăn Tiêu Chính Văn lại, nói: “Rốt cuộc cậu là người của nhà nào? Lẽ nào không biết nơi này chịu sự quản lý của Thiên Cung Bắc Cực?”
“Còn không dừng tay…”
“Bốp bốp bốp…”
Lại là ba tiếng vang truyền tới từ phía sau người Cao Vũ, cả gương mặt Lưu Trường An đã bị đánh hoàn toàn biến dạng, dường như ngay tới bản thân hắn cũng không nhận ra mình nữa!
“Ông đang bảo tôi dừng tay sao?”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên cười nói.
“Cậu…cậu dám hành hung người khác tới mức bị thương ở Thiên Cung Bắc Cực, có biết chuyện này đã phạm phải điều cấm kỵ của Thiên Cung Bắc Cực hay không?”
Lúc này Cao Vũ thật sự cuống lên, giơ tay rút kiếm ra, dùng mũi kiếm chỉ vào Tiêu Chính Văn, lớn giọng hô lên.
“Cấm kỵ?”
Tiêu Chính Văn nói rồi lại giáng xuống một cái tát nữa, đánh cho Lưu Trường An lọt vào bên trong khe gạch!
Không để cho Cao Vũ lên tiếng thêm lần nữa, Tiêu Chính Văn lại giáng thêm một cái tát, mạnh mẽ đánh lên trên mặt Cao Vũ!
“Bốp!”
Cao Vũ bị đánh cho lọt vào bên trong lớp gạch nền, tạo ra một cái hố lớn hình người.
“Lẽ nào ông chưa từng nghe rằng chúng sinh bình đẳng sao? Ban nãy mấy người bọn họ bị đánh cho tàn phế nhưng ông lại chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay, tôi chỉ mới tát hắn một cái mà ông đã nhảy ra nói tôi gây chuyện thị phi?”
Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn Cao Vũ vừa bò từ trên mặt đất dậy, lạnh lùng nói.
“Cậu ấy…cậu ấy đánh người bình thường! Mà cậu ấy lại là đệ tử của Tề Thiên Thư Viện, địa vị…”
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn lại giáng xuống thêm một cái tát, đánh cho Cao Vũ văng ra xa năm mét.
“Người bình thường thì đáng chết sao?”
Tiêu Chính Văn tiến lên trước một bước, giẫm lên trên lồng ngực Cao Vũ, lạnh lùng chất vấn: “Địa vị? Vậy thì ông thử nói cho tôi nghe xem hắn có địa vị gì?”