“Anh Tiêu, chúng tôi không dám, tôi… lúc nãy là do tôi mất đi lý trí, mong anh Tiêu đừng so đo với kẻ tầm thường như tôi! Anh cứ coi tôi như không khí đi!”
Khổng Thiên Tường quỳ trên mặt đất, đau khổ van xin.
“Bản soái không phải là người hẹp hòi, cũng không muốn tính toán với các người. Nhưng trước đây các người đã khiêu chiến với giới thế tục, rồi coi thường người Hoa Quốc ở Huyền Thiên Đạo Cung…”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa quay lại nhìn Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng.
Không cần bọn họ nói, Tiêu Chính Văn cũng có thể tưởng tượng ra Khổng Thiên Tường chèn ép bọn họ như thế nào ở Huyền Thiên Đạo Cung.
“Anh Tiêu… Chúng tôi không dám nữa!”
Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi liên tục quỳ lạy Tiêu Chính Văn.
“Được rồi, tội chết có thể miễn!”, Tiêu Chính Văn phất tay áo nói.
Một luồng gió lập tức bay ra, đánh bay Khổng Thiên Tường và Hứa Tinh Nhi ra ngoài, sau khi cả hai tiếp đất, bọn họ mới nhận ra tu vi của mình đã bị Tiêu Chính Văn phế bỏ hoàn toàn.
“Nếu các người không phục thì có thể về báo tin cho nhà họ Khổng, tôi có thể nghênh đón bất cứ lúc nào!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Nhìn mấy người Khổng Thiên Tường lặng lẽ chuồn đi, Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng gần như nhìn về phía Tiêu Chính Văn cùng một lúc, sau đó lại nhìn mấy người Long Hình, cuối cùng không khỏi cảm thấy hơi hụt hẫng!
Trước đây bọn họ vẫn còn cảm thấy đáng tiếc khi Tiêu Chính Văn không thể vào trong Huyền Thiên Đạo Cung, thế nhưng bây giờ thì sao?
Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, Huyền Thiên Đạo Cung rõ ràng chỉ là một trò cười!
Dù là cung chủ của Huyền Thiên Đạo Cung thì cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi, ở trước mặt Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả tư cách tiến lên trước kính ly rượu cũng không có!
Lúc này ngay cả những người tới kính rượu Long Hình, Long Nguyệt ít nhất cũng là cường giả Đế Cảnh, còn những cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng thì ngay cả tư cách lại gần một bước cũng chẳng có, cứ thế bị mấy tỳ nữ của phủ thành chủ ngăn ở bên ngoài.
Tiêu Chính Văn được mấy người thành chủ Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh coi như khách quý, trong tình cảnh này, ngay cả niềm tin của Trương Lăng Phong cũng bị đả kích nghiêm trọng!
Đông Phương Tuyết Ngưng cũng thầm chúc mừng bản thân năm đó đã đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất, không đối địch với Tiêu Chính Văn mà lựa chọn đứng về phía anh!
Nếu không thì bây giờ đâu còn có gia tộc Đông Phương nữa?
“Mấy ngày nữa, công trình bên phía Đế Khư hoàn tất, nhà họ Đông Phương và nhà họ Trương đều có thể rời tới đó sinh sống, từ giờ về sau, nơi đó chính là căn cứ địa của thế tục chúng ta!”
Tiêu Chính văn quay đầu nói với Đông Phương Tuyết Ngưng và Trương Lăng Phong.
Nghe thấy lời này, Đông Phương Tuyết Ngưng và Trương Lăng lập tức nước mắt lưng tròng.
Đế Khư!
Đó là một trong số những thánh địa lớn ở vùng ngoài lãnh thổ!