Caseus nhìn hai anh em Điền Văn như nhìn mấy tên ngốc.
Gã cứ nghĩ hôm đó người đánh lén gã là một trong hai anh em họ, sở dĩ không truy cứu họ chẳng qua là vì Thánh Giáo Đình đã có giao dịch với họ.
Nhưng bây giờ điểm mấu chốt của chuyện này là Tiêu Chính Văn, nếu không Thiên Đạo Minh Ước cũng sẽ không chỉ mặt điểm tên như thế.
Vậy mà tên ngu ngốc Điền Văn này lại hướng chủ đề sang nhà họ Trương, kết quả chỉ rước nhục vào thân.
“Anh Tiêu, công bằng ở lòng người, chúng ta có thể nói về chuyện ở thành Minh Nguyệt được không?”, Caseus cung kính chắp tay nói.
Tiêu Chính Văn không để tâm đến Caseus mà quay sang nhìn hai anh em Điền Văn, lạnh nhạt hỏi: “Tôi muốn hỏi hai cậu chủ, người mặc đồ đen đánh lén tôi rốt cuộc là ai?”
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, những lời mà mấy người Điền Văn vu hại Tiêu Chính Văn là người mặc đồ đen trước đó xem như chưa đánh đã tan.
Thậm chí còn đổ hết trách nhiệm cho anh em Điền Văn.
“Người đàn ông mặc đồ đen kia không phải là Tiêu Chính Văn anh sao? Vừa rồi chính anh đã thừa nhận”, Điền Khải chế nhạo.
Cả chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát, còn ai dám nhận mình là người mặc đồ đen?
“Vậy tôi sẽ hỏi lại theo cách khác lần nữa, hôm đó ai đã đánh lén tôi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Hừ, tôi vừa nói rồi đấy thôi, không phải anh em tôi”, Điền Khải lạnh lùng nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Được thôi, đã vậy thì tiễn khách!”
Nói rồi, Từ Huy Tổ bên cạnh Tiêu Chính Văn vung tay lên ý bảo ra lệnh tiễn khách với tất cả mọi người.
“Anh Tiêu, hãy đợi một lát”, Caseus vội vàng tiến lên một bước, người khác đều có thể đi nhưng gã là người duy nhất không được, thành Minh Nguyệt vẫn như đang đợi sao sáng, đợi gã mời được Tiêu Chính Văn về.
“Các vị vốn dĩ tới đây để hỏi tội, nếu giờ không ra tay đánh, tôi muốn trò chuyện thẳng thắn với các vị, nhưng tiếc là có người quá không hiểu nặng nhẹ”.
“Thế nên các người có thể cút đi được rồi”.
Lời nói của Tiêu Chính Văn cực kỳ sắc bén, thử hỏi xem ai dám mở miệng ra nói có thể cút đi được rồi trước anh em Điền Văn và Khổng Thiên Tử?
Lúc này từng hành động của Tiêu Chính Văn đều được truyền ra khắp thiên hạ qua Thiên Kính, không chỉ ngoài lãnh thổ mà ngay cả thế tục đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Vũ và Thiên Tử đều ngửa mặt lên cười.
“Xem ra Tiêu Vương vẫn không thay đổi, có thể cút đi rồi? Ừ, nói hay lắm”, nói rồi Thiên Tử lại bật cười.
“Haizz, nếu có trách cũng chỉ có thể trách bọn họ tầm nhìn hạn hẹp, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với cậu Tiêu, so về bản lĩnh họ vẫn còn quá non”.
Tần Vũ lớn giọng bật cười.
“Mấy người này trước đây còn nói gì ấy nhỉ, Long Vương không thể sánh với cậu chủ, bây giờ thì sao? Bị mắng đến mức hộc máu, còn chẳng dám đánh rắm nữa kìa.”
Long Thất cũng vui vẻ nói.
Lúc này Hồng Ấn ở phía Tây Nam xa xôi cũng nhíu mày, ông ta quả thật đã xem thường Tiêu Chính Văn quá, ông ta cảm thấy cực kỳ bất ngờ cảnh tượng hiện giờ.