“Tiêu Chính Văn, thật ra chuyện này, có anh hay không cũng không sao. Nhà họ Trương là người Hoa Quốc thì cũng là gia tộc của Đông Vực, theo lý nên nghe theo Đông Vực”.
Điền Văn trợn mắt, ánh mắt lóe sáng nói.
“Gì cơ? Nhà họ Trương chúng tôi thành người của Đông Vực lúc nào? Từ đầu đến giờ, nhà họ Trương chúng tôi là người bảo vệ lăng mộ của Long tộc, chưa từng thoát khỏi thế tục”.
“Hôm nay Trương Việt tôi sẽ nói rõ ràng, nhà họ Trương tôi nguyện sống chết cùng cậu Tiêu. Trừ khi cậu Tiêu đích thân ra lệnh, nếu không đừng hòng điều động được nhà họ Trương tôi”.
Điền Văn vừa dứt lời, Trương Việt đã tiến đến một bước lạnh lùng đáp trả.
“Trương Việt, nhà họ Trương các ông vẫn luôn là người của Đông Vực, từ xưa đến nay đều là như vậy, cho dù ông có bất mãn cũng không thể phủ nhận sự thật này”.
Điền Văn lạnh lùng nhìn Trương Việt, trầm giọng đe dọa.
“Hừ! Họ Trương chúng tôi thấp cổ bé họng, nếu không phải vì thành Minh Nguyệt đột ngột xảy ra chuyện, tôi nghĩ cậu chủ thậm chí còn không biết tôi là ai, đúng chứ?”
“Hôm nay tôi có một thắc mắc, xin nhờ cậu chủ Điền Văn giải đáp giúp tôi”.
“Mấy ngày trước trưởng lão nhà họ Trương tôi bị đệ tử của Hachiki Orochi giết chết, vậy hỏi các cậu chủ đang ở nơi nào?”
Trương Việt lạnh lùng hỏi.
“Ôi trời… chúng tôi không biết chuyện này”, Điền Văn do dự một lúc mới lắc đầu biện minh.
“Không biết? Theo tôi được biết, lúc đó cậu chủ Điền Khải đang làm khách bên Hachiki Orochi, lẽ nào cậu ta cũng không biết?”
“Còn nữa, nhà họ Trương tôi mấy lần cầu cứu Đông Vực, thậm chí còn bảo người đem thư đến nhà họ Khổng”.
“Nhưng nhà họ Khổng các ông lại trả lời thế nào? Sự sống chết của nhà họ Trương không liên quan gì đến nhà họ Khổng, dù có chết cũng đừng đến nhà họ Khổng cầu xin”.
“Đây là thái độ của Đông Vực và nhà họ Khổng các người! Lẽ nào cậu chủ Điền Văn là người chủ sự hiện tại của nhà họ Khổng mà không biết chuyện này thật sao?”
Trương Việt hỏi tiếp.
“Nếu không nhờ cậu Tiêu ra tay giúp đỡ, bây giờ cả nhà họ Trương chúng tôi đã bị Hachiki Orochi tiêu diệt rồi, đâu thể trả thù cho Đại trưởng lão”.
“Hơn nữa lúc nhà họ Trương tôi bị hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, cậu chủ Điền Văn cũng dùng vũ lực để ép buộc chúng tôi cùng với ông ta, lẽ nào lúc đó cậu cũng không biết?”
“Người đời thường nói Điền Văn rất nghĩa khí, lẽ nào Điền Văn lại nghĩa khí như vậy sao?”
Trương Việt không khách sáo lạnh lùng giễu cợt.
Ông ta vừa nói thế, Điền Văn và Điền Khải không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Điền Văn không thể chấp nhận nổi những lời này của ông ta, lúc đó cả vùng ngoài lãnh thổ đều nhìn thấy Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương bị đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt.
Hơn nữa hắn còn cười cợt chế giễu, thậm chí lời nói cũng có phần áp bức.
Mọi chuyện đều là sự thật không thể chối cãi, bây giờ dù hắn cảm thấy không phục cũng không thể nói được gì.
“Hừ, thật là nực cười”.