Chương 4466
Một con cờ rơi xuống, Ngụy Võ Hầu nhíu mày nói: “Cậu chủ, nếu chỉ đổi được một Tần Lương Ngọc, nước Ngụy chúng ta e là chịu thiệt rồi. Trong Đế Khư chắc chắn có bí mật kinh thiên động địa”.
“Cậu chủ không thể vì một mình tôi mà khiến nước Ngụy bị tổn thất”.
Ngụy Vinh Kỳ lắc đầu, cầm một con cờ lên trong tay trầm giọng nói: “Đất Ngụy chúng ta độc lập với Đông Vực, muốn tranh giành Đế Khư nào có dễ”.
“Nếu có thể khiến Võ Hầu đột phá Thiên Cảnh, ít nhất nước Ngụy chúng ta cũng có một phần, không đến mức để nhà họ Khổng và nhà họ Điền giành hết lợi ích”.
Thật ra Ngụy Vinh Kỳ sao lại không biết sự quan trọng của Đế Khư với nước Ngụy.
Nhưng đối mặt với nhà họ Khổng và Điền Tề, nước Ngụy không thể xen vào chuyện của Đông Vực, thế nên nhân cơ hội mở rộng thực lực của nước Ngụy, cũng là lựa chọn duy nhất của hắn.
“Chỉ tiếc là cậu chủ không thể tu luyện trận pháp bí mật nuốt linh này, nếu không có thể khiến cậu chủ bước vào hàng Thiên Cảnh rồi”, Ngụy Võ Hầu cảm thấy hơi tiếc nuối nói.
“Không sao”.
Ngụy Vinh Kỳ lại không để tâm nói: “Cho dù ông hay là tôi, bất kỳ ai đột phá Thiên Cảnh cũng đều có thể làm cho nước Ngụy có đủ sức mạnh đứng ở nơi bất khả chiến bại”.
Đừng thấy Ngụy Vinh Kỳ ân cần và khách sáo với Ngụy Võ Hầu mà lầm, cả nước Ngụy cũng chỉ có một mình ông ta có thể được hưởng vinh hạnh này.
Dù sao có thể dựa vào cố gắng của bản thân cũng chưa chắc có thể đạt đến Đế Cảnh đỉnh cao khi chưa đến năm trăm năm.
“Thật ra tốc độ tiến bộ của ông vẫn vượt xa dự đoán của tôi”, Ngụy Vinh Kỵ cảm thán nói.
“Cậu chủ quá khen rồi, tôi cũng chỉ may mắn thôi, nếu năm đó không nhờ cậu chủ tặng trận phổ của trận pháp bí ẩn nuốt linh cho tôi thì chỉ riêng khả năng lĩnh hội của tôi, rất khó để đi đến bước đường hôm nay”.
Nói rồi Ngụy Võ Hầu lại đánh một con cờ xuống, vẻ mặt vô cùng khiêm tốn nói.
“Trận phổ là chết, người là sống! Thật ra trận pháp nuốt linh không phải là bí mật trong vương thất Đại Ngụy, trước đó cũng đã từng truyền cho mấy người rồi, nhưng họ đều khiến tôi rất thất vọng”.
“Chỉ có một mình ông có thành tựu như hôm nay, có thể nói chưa đến năm trăm năm mà đã sắp bước vào Thiên Cảnh, ông là người đầu tiên từ trước đến nay”.
Ngụy Vinh Kỳ lại khen ngợi.
Với thân phận và địa vị của hắn không cần phải cung kính với bất kỳ ai, nhưng Ngụy Võ Hầu quả thật khiến hắn rất bất ngờ.
“Không dám, không dám, thế giới rộng lớn có rất nhiều người tài giỏi, tôi chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi”, Ngụy Võ Hầu khiêm tốn nói.
“Ý ông là đám người Điền Văn sao?”, nói đến hai chữ Điền Văn, ánh mắt Ngụy Vinh Kỳ hiện lên vẻ khinh thường.
“Cậu chủ, thuộc hạ biết rõ với khả năng lĩnh hội của cậu, từ trước đã có đủ tư cách xem thường đám người Điền Văn, nhưng theo tin tức đáng tin cậy, chuyến đi đến Minh Hà lần này của họ hình như đã có được một sức mạnh bí ẩn nào đó”.