Sức mạnh giam cầm họ này chính là sức mạnh phát ra từ bản thân họ nên dù thế nào, họ cũng không thể thoát khỏi ràng buộc của sức mạnh này.
Hai đầu gối Điền Văn mềm nhũn khuỵu luôn xuống đất.
Không phải hắn sợ mà là lúc này cả người hắn đều không nghe theo lý trí của mình.
Sau đó đám người Khổng Tề Thiên cũng lần lượt quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, ngay cả Errdogan cũng quỳ gối.
Điền Văn không cam lòng ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, anh dám sỉ nhục tôi”.
Đây gọi là thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Lúc này đường đường là Điền Văn – cậu chủ Chiến Quốc mà lại quỳ với Tiêu Chính Văn trước biết bao nhiêu người?
Với họ, điều này còn khiến họ cảm thấy đau đớn hơn cả giết họ.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại không thèm để ý đến đám người Điền Văn mà sải bước đi về phía ông Thừa bên khán đài.
“Vừa rồi ý ông là ông có thể hạ thấp điện Thần Long chỉ bằng thực lực là điều đương nhiên?”
Chỉ một câu đã khiến ông Thừa trên khán đài run rẩy, trán ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng dù nói thế nào, ông ta cũng là nhân vật tầm cỡ đại diện cho Đế Vương Các, cho dù cảm thấy lo lắng nhưng phải giả vờ bình tĩnh.
“Thật ra vừa rồi thành chủ Tần đã cho các ông cơ hội rồi, ít nhất đã cho cái mạng chó của ông một cơ hội nhưng tiếc là các ông không biết thức thời”.
Trong lúc nói, Tiêu Chính Văn đã đi đến trước mặt ông Thừa, cúi đầu nhìn xuống ông Thừa đang ngồi trên ghế run lẩy bẩy: “Ông nói xem tôi có dám giết ông ngay tại đây không?”
Nghe thế ông Thừa cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Ông ta rất muốn nói không dám nhưng nhớ đến cảnh tượng Tiêu Chính Văn đối mặt với đám người Tử Cống ngày hôm đó, ngay cả Tử Cống và Tử Dư mà cũng bị Tiêu Chính Văn vả vào mặt trước bao người thì ông ta có là gì?
Người như thế còn có gì là không dám làm?
“Dĩ nhiên… là cậu dám”, ông Thừa mặt không còn giọt máu đáp.
“Ừ, xem như ông thông minh, nếu ông đã có tư tưởng chắc chắn sẽ chết vậy thì cứ làm trước một bước đi, có lẽ họ sẽ đi theo ông sớm thôi”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh lên mặt ông Thừa một cú.
Tiêu Chính Văn tát một bạt tai, một tiếng “bốp” rõ to vang lên, cả khuôn mặt ông Thừa đều bị lệch sang một bên.
Thi thể ông Thừa văng xa mấy chục mét, sau đó rơi xuống đảo Huyền Không.
“Haizz, nếu đã không có ai làm chủ trì cuộc tranh đấu khí vận này thì tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng làm vậy”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn xung quanh nói: “Các vị có ý kiến gì không?”
Ý kiến?
Ai dám có ý kiến!