Chương 4645
“Có chuyện gì, nói đi!”, Hắc Bá hết sức bình thản, tiện miệng hỏi một câu.
“Chuyến đi này của tôi là để truyền lại khẩu dụ của kiếm sĩ hoàng kim Elon, hy vọng cậu Tiêu có thể trả lại Thánh Quang Thập Tự Trận của Thánh Giáo Đình về cho chúng tôi!”
Jeanio không chút lưỡng lự nói ra mục đích mình tới đây.
“Theo như thông tin đáng tin cậy, Thánh Quang Thập Tự Trận đã rơi vào trong tay trưởng lão Thanh Dương từ hơn một nghìn năm trước, bây giờ cậu Tiêu đã giết trưởng lão Thanh Dương, vậy thì trận phổ của Thánh Quang Thập Tự Trận chắc hẳn đang ở trong tay cậu Tiêu nhỉ?”
Jeanio nói với giọng điệu đương nhiên là vậy.
Tiêu Chính Văn nghe xong những lời này thì sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Đây nhất định là do sau khi Giáo Hoàng của Thánh Giáo Đình trở về cũng đã mang theo thông tin Tiêu Chính Văn trả lại kế truyền cho các tông môn Hoa Quốc.
Vậy nên bên phía Thánh Giáo Đình mới nảy sinh suy nghĩ như vậy.
“Cũng không phải không thể trả lại Thánh Quang Thập Tự Trận, chỉ là có đi mà không có lại thì thật là thất lễ!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Đương nhiên!”
Trên mặt Jeanio nở một nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ khinh thường.
Theo bà ta thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tiểu bối, vừa mới đặt chân vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ, nền móng không hề vững chắc!
Ít nhất tới bây giờ, Tiêu Chính Văn vẫn không có tư cách để ngông cuồng trước mặt bà ta như vậy!
Huống hồ lần này bà ta tới cũng không phải đại diện cho bản thân mà là cho kiếm sĩ hoàng kim số một Elon!
Vậy nên sau khi Tiêu Chính Văn nói ra những lời đó, trong lòng Jeanio đã cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với Tiêu Chính Văn.
Có điều ở trước mặt Hắc Bá, dù cho bà ta đang nổi giận thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như ra tay với Tiêu Chính Văn ở cung Epang, đó không phải đang đánh Tiêu Chính Văn mà là tát lên trên mặt của nhà họ Doanh!
Doanh Thị không phải là thế lực mà Thánh Giáo Đình bọn họ có thể tuỳ ý đắc tội, dù là kiếm sĩ hoàng kim số một Elon gặp Hắc Bá thì cũng phải quỳ xuống hành lễ!
“Nếu như đã biết thì còn không mau cút đi?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nói.
Chữ “cút” vừa mới được thốt ra, sắc mặt của Jeanio lập tức trắng bệch, đôi mắt như cá chết nhìn Tiêu Chính Văn đầy uất hận, giống như rất muốn xé xác Tiêu Chính Văn ra làm trăm nghìn mảnh.
“Bốp!”
Không đợi bà ta lên tiếng, Hắc Bá đã giơ tay giáng một cái tát lên trên mặt Jeanio, lạnh lùng quát mắng: “Ở trong mắt Hoa Quốc chúng tôi, Âu Lục chỉ là lũ súc sinh mà thôi, dám bất kính với cậu Tiêu như vậy, bà muốn chết sao?”
Jeanio bị cú tát của Hắc Bá đánh văng ra xa mấy mét, mãi lâu sau mới bò dậy được từ trên mặt đất.
Cũng chính cái tát này của Hắc Bá đã đánh cho bà ta tỉnh ra, quả thực ở trong thế tục, có lẽ người da trắng vẫn còn có chút địa vị, thế nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần không phải là da vàng mắt đen thì địa vị chẳng khác gì loài chó!
“Vâng…Thái Bá dạy phải, Jeanio xin cáo lui!”
Nói xong, Jeanio vội vàng quay người rời đi.