Chương 4861
Bề ngoài trông có vẻ là Tiêu Chính Văn và Điền Ky hòa nhau, thực lực hai bên cân bằng nhưng thật ra không phải.
Có thể nói từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn vấn chưa đánh hết sức, hay nói cách khác Tiêu Chính Văn vẫn giữ lại tay sau cho mình, như người lớn đánh nhau với trẻ con vậy.
Lúc này một cú đánh của Tiêu Chính Văn đã khiến tất cả chiêu thức của Điền Ky bị phá vỡ, đây mới là sức chiến đấu thật của Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều này cũng đủ chứng minh cách biệt giữa hai người gân như không thể đong đếm, thậm chí có thể hình dung bằng từ một trời một vực.
“Vừa rồi Điền Ky đã liều mạng ra đòn nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn vẫn còn giữ lại chút sức lực, người này đúng là đáng sợ”, lúc này Long Cổ chỉ cảm thấy rùng mình.
Cũng may trận chiến hôm nay ông ta và Ngụy Vinh Kỳ chỉ đứng ngoài xem, nếu không không thể tưởng tượng được hậu quả.
Điều càng khiến Long Cổ cảm thấy sợ là tuổi của Tiêu Chính Văn và thực lực của anh không thể nào liên tưởng lại với nhau, đến giờ anh vân chưa đến ba mươi tuổi, ba mươi năm ngắn ngủi ai có thể có được thành tựu như Tiêu Chính Văn?
Nghĩ đến đây Long Cổ càng cảm thấy có khả năng Tiêu Chính Văn có liên quan đến Hoàng Đế hoặc Phong Hậu, thậm chí có thể là người thừa kế của một trong hai nhà này.
Dù sao người mà Tiêu Chính Văn đối mặt là sự tồn tại cao cấp của vùng ngoài lãnh thổ.
Mấy ngàn năm nay, Điền Ky lại trải qua biết bao trận chiến lớn? Từng đánh nhau với biết bao nhân vật tâm cỡ?
Người giống ông ta mà lại không thể lọt vào mắt Tiêu Chính Văn, thậm chí còn không đáng để Tiêu Chính Văn nghiêm túc đối phó?
Lúc này người khó chịu nhất vẫn là Điền Ky!
Ông ta nghĩ Tiêu Chính Văn chảng qua chỉ nhất thời may mắn, những người đó trước đó sở dĩ không phải là đối thủ của cậu ta, đó là vì thực lực không đến đâu cả.
Chỉ cần Điền Ky ông ta ra tay thì hôm nay Tiêu Chính Văn chắc chản sẽ chết.
Nhưng kết quả thì sao?
Bây giờ ông ta hệt như một trò cười.
Từ lúc bát đầu đến giờ, hầu hết mọi người đều nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ cạn kiệt sức lực trong trận chiến này, thậm chí từng phút từng giây đều lướt ngang qua Thần Chết.
Nhưng bây giờ họ mới nhận ra rốt cuộc người mà cạn kiệt sức lực, lúc nào cũng lướt ngang qua tử thần là Điền Ky chứ không phải Tiêu Chính Văn.
Đúng như mọi người nghĩ, lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn giữ lại con át chủ bài nữa, vì anh đang vội muốn mở ra cảnh tượng lúc này lần nữa, cảnh tượng trong loạn lưu thời không đó.
Nhưng cũng chính vì thế, Điền Ky mới cảm nhận được mình bị sỉ nhục đáng xấu hổ.
Từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn luôn khiêu khích tôn nghiêm của ông ta, luôn xem ông ta là món đồ chơi.
Điều này đã không chỉ đơn giản là chế nhạo nữa rồi.