Chương 4962
Nhưng dù sao hắn cũng là thiên tài của nhà họ Trần, hơn nữa từ trước đến giờ đều là đối tượng đào tạo trọng điểm của nhà họ Trần, dù là mấy quản lý cấp cao của các thế lực lớn cũng không dám vô lễ với hẳn.
Nhất là lúc nấy, các chưởng môn và các gia chủ cùng lãnh đạo cấp cao của các gia tộc lớn ở cả Đông Vực đều cung kính với hắn, mới chỉ thoáng chốc đã bị người ta giãm đạp lên mặt sỉ nhục, sao hắn có thể nuốt được cơn giận này?
“Tiêu Chính Văn, bọn mày đáng chết! Nhà họ Trần chắc chắn sẽ đuổi giết chúng mày đến tận cùng”, Trân Ngạo tức giận gào lên, âm thanh kinh thiên động địa, vang vọng cả Đông Vực.
“Sự việc tới lúc này mà mày còn dám điên cuồng, xem ra ban nấy dạy dỗ mày vẫn còn chưa đủi”
Long Ngao vừa nói vừa giơ chân lên, đạp mạnh vào trên mặt Trần Ngạo!
Nếu đổi lại là bình thường, Long Ngao căn bản chẳng thể khiến cho Trân Ngạo bị thương, thế nhưng đáng tiếc là bây giờ Trân Ngạo không chỉ có đan điền rách nát mà ngay cả tu vi bên trong cơ thể cũng bị Vương Hử giam cầm!
Trần Ngạo lúc này chẳng khác gì so với một người bình thường, sao có thể đỡ nổi một cú đá của Long Ngao?
“Khu!”
Cả gương mặt của Trần Ngạo đều bị giãm nát, chỉ riêng ngũ quan đã không thể phân biệt được là người hay là một con chó!
“Tao cho mày thêm một cơ hội để nói lại, có điều cũng chỉ có cơ hội lần này nữa thôi, lần sau sẽ không chỉ có mặt bị đánh nát mà cả người mày đều sẽ không còn một khúc xương nào hoàn chỉnh!”
Long Ngao nói rồi lại giơ chân lên đạp mạnh lên trên người Trần Ngạo.
Chỉ trong nháy mắt, trên người Trân Ngạo đã xuất hiện vô số miệng vết thương.
Không để cho Trần Ngạo gào lên thành tiếng thì Tân Lương Ngọc đã tung ra một cú đấm, đánh cho nửa thân người của hắn trở thành tàn phết Trần Ngạo chảng thể chịu đựng nổi nữa, phát ra những tiếng gào rú thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
“Mấy người cứ đợi đó cho tôi, tôi nhất định bắt tất cả mấy người phải trả giá bằng tính mạng!”
Hắn vừa nói dứt lời, Lý Bạch lại giáng thêm một cú đấm thật mạnh lên trên người Trần Ngạo!
Một loạt âm thanh xương gãy truyền tới, ngay cả Vương Hử cũng không khỏi quay người đi, chẳng thể nhìn thêm nổi nữa.
Trần Ngạo lúc này đã co rúm trên đất, không ngừng run rẩy, tiếng gào rú khi trước lúc này cũng đã biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt.
Long Ngao lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Ngạo, nói: “Hôm nay chỉ dạy cho mày một bài học nho nhỏ, còn có lần sau thì sẽ khiến mày biến thành đống thịt vụn!”
Long Ngạo vừa nói vừa nhấc Trần Ngạo lúc này đang trong tình trạng thừa sống thiếu chết lên khỏi mặt đất.
Không đợi Trần Ngạo có phản ứng gì, Lý Bạch đột nhiên vung tay, ánh sáng sắc lạnh loé lên, cắt đứt hai bên cổ tay của Trần Ngạo, Trần Ngạo vốn đã sắp sửa mất đi ý thức lại phát ra tiếng gào thét kinh hoàng.
“Nhớ cho kỹ, chúng tôi không phải bố mẹ anh, không có ai nuông chiều anh đâu!”
Vừa dứt lời, Lý Bạch lại giơ chân lên đá, Trân Ngạo giống như một cái túi rách, bị đạp ra xa mười mấy mét, cơ thể nặng nề tiếp đất.