Chiến Thần Bất Bại

Chương 499: Hồn trị

Đường Thiên đi một vòng lớn rồi mới trở lại nơi đóng quân.

Các võ giả trong doanh trại đều kinh hồn táng đảm, chiến đấu giữa Thánh giả tỏa ra sóng năng lượng kinh người, võ giả dưới cấp thánh căn bản không cách nào tưởng tượng nổi.

Chiến đấu đẳng cấp khác đó vẫn còn lưu lại dư âm trên không trung, ngay cả chút dư âm đó cũng đủ khiến các võ giả không phải Thánh giả cảm thấy không thoải mái.

Chỉ mình Đinh Thần chú ý taháy Đường Thiên trở về, giờ chỉ cần có chút động tĩnh, Đinh Thần sẽ lập tức đi xem xem Đường Thiên có mặt hay không. Cho nên khi chú ý thấy Đường Thiên xuất hiện tại nơi đóng quân, Đinh Thần không khỏi nuốt nước miếng. Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện, động tĩnh vừa rồi không phải do đại nhân làm ra đấy chứ?

Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất, hắn bỗng bật cười về đầu óc mình, chẳng lẽ giờ có mưa có gió cũng đo đại nhân ư?

Tuy đại nhân rất lợi hại, thế nhưng những Thánh giả đó cũng rất lợi hại, còn cả người của Võ Hội Quang Minh và Hắc Hồn nữa, chắc chắn đại nhân chỉ tới xem thôi.

Đường Thiên vừa về doanh trại lập tức vào phòng tu luyện, bỏ lại một câu: "Đừng quấy rầy ta."

Hai tay Đường Thiên đã trầy da tróc thịt, lộ ra xương trắng, máu me đầm đìa. Đường Thiênnhăn nhó, đau tới mức hít một hơi lạnh, thế nhưng sắc mặt vẫn đầy phấn khởi.

Trận chiến hôm nay rốt cuộc giải quyết một vấn đề cực kỳ quan trọng của gã, đó là phương hướng gã phải đi.

Không sai, chính là phá hoại!

Hồn Vực là Tiểu Nhị, không chịu khống chế của bản thân, nếu đã không thể sáng tạo, vậy thì phá hoại. Người khác có lẽ sẽ cảm thấy cảnh giới của phá hoại không cao, thế nhưng Đường Thiên lại không nghĩ như vậy, đi đường phải đi từ từ. Mình lại không phải thiên tài tuyệt thế gì, gã căn bản không nghĩ tới chuyện một bước lên trời. Có thể phát huy tác dụng trong chiến đấu gã đã rất vui vẻ rồi.

Chuyện sáng tạo cứ giao chỏ Tiểu Nhị.

Về phần mình chỉ cần tập trung làm một kẻ phá hoại là được. Nếu có thể phá hoại hồn vực người khác thì lợi hại rồi!

Đường Thiên càng nghĩ càng hưng phấn, thế nhưng cảm giác đau đớn từ hai tay khiến gã buộc phải chuyển sự chú ý đi. Thương thế trên tay nhìn như kinh khủng, thế nhưng thực ra lại không nặng như trong tưởng tượng. Gã vốn là thể chất không năng lượng, thương tổn năng lượng tạo ra cho gã không lớn, hơn nữa khả năng tự lành của gã cũng rất tốt.

Có điều năng lực tự lành này cũng cần bổ sung, cụ thể là căn ăn uống.

Thân thể của gã không thể dùng năng lượng trị liệu, thậm chí cực kỳ bài xích năng lượng, vì thế cần phải ăn uống để bổ sung thân thể. Cũng may Đường Thiên đã sớm chuẩn bị, đám người Đinh Mạn nghiên cứu thể chất không năng lượng tương đối toàn diện.

Đường Thiên cực kỳ yêu thích thể chất không năng lượng, tuy rằng không sử dụng được những võ kỹ kia, thế nhưng không cần lo việc bị thương, chỉ cần không phải vết thương trí mệnh, còn lại đều không phải vấn đề lớn.

Nhớ lại thân thể bất tử của Diệp Triều Ca năm xưa, Đường Thiên cũng phải đỏ mắt.

Không cần lo bị thương, như vậy có thể khiến gã chiếm cứu nhiều ưu thế chủ động hơn trong chiến đấu, với loại người tiến công điên cuồng như gã, chuyện này thật quá tuyệt vời, thế công của gã có thể càng mạnh mẽ dữ dội hơn.

"Thiếu Niên Như Thần, phải coi tiến công như mạng sông! Á. . ."

"Tiểu Nhị, sau này chuyện phòng thủ giao cho ngươi, ối!"

"Á á, cứ quyết định như vậy đi!"

Tiểu Nhị lơ lửng trước mặt Đường Thiên, nhìn tên ngốc này, bỗng im lặng. Dư âm của cuộc chiến vẫn còn quẩn quanh trong đầu y, nói thật ra, nếu bàn về kỹ thuật, trận chiến này trong mắt y hoàn toàn không có điểm nào phức tạp.

Chỉ có điều, dũng khí và sự kiên quyết của gã ngốc trong trận chiến lần này khiến y bị đả kích kịch liệt. Xét theo thực lực, gã ngốc đáng ra hoàn toàn không thể thắng được. Nhưng gã lại thắng. . .

Dục vọng cầu thắng của gã đã mãnh liệt tới mức đó ư. . .

Tiểu Nhị trầm mặc không nói, đổi lại là mình có thể thủ thắng không? Tiểu Nhị cảm thấy độ khả thi rất thấp, cũng như lúc đó, y đã bắt đầu suy nghĩ cách thoát khỏi chiến cuộc.

Y hoàn toàn không ngờ gã ngốc lại dùng cách như vậy giải quyết chiến đấu.

"Cách nghĩ của ngươi không tệ, con đường phá hoại rất thích hợp với ngươi." Giọng nói trẻ nít ẩn chứa đầy tâm tình phức tạp.

Đường Thiên vừa ăn uống như điên, vừa ậm ừ nói: "Thánh cốt có tác dụng gì?"

Gã và Tiểu Nhị tâm thần tương thông, Khi lão già của Võ Hội Quang Minh lấy Thánh cốt ra, y đã cảm nhận được ba động tâm tình của Tiểu Nhị.

"Tăng cường hồn trị." Tâm tình Tiểu Nhị đã khôi phục tĩnh lặng: "Có thể gia tăng rất nhiều hồn trị của ta."

"Hồn trị là cái gì?" Đường Thiên ăn như lang như hổ, tiếp tục hỏi.

"Trị số đo độ lớn của hồn vực." Giọng nói của Tiểu Nhị vẫn bập bẹ, nghe vô cùng đáng yêu: "Có thể coi hồn vực như một không gian đặc thù, hồn trị chính là độ lớn của không gian. Không gian càng lớn, số lượng hồn thuật có thể tu luyện càng nhiều. Hồn trị của ta không cao, chỉ có mười. Thánh Cốt này đến rất đúng lúc."

"Hồn trị càng lớn càng tốt?" Đường Thiên vẫn vùi đầu ăn điên cuồng, không buồn ngẩng lên hỏi.

"Đúng vậy." Tiểu Nhị ngồi xuống bên cạnh Đường Thiên, cầm Thánh cốt lên, nhai răng rắc, như ăn bánh quy. Có điều y ăn rất chậm, dáng vẻ rất chăm chú.

Hai bóng người một lớn một nhỏ, cùng ngồi xuống, dùng cùng tư thế, ngay cả vẻ mặt lúc ăn cũng giống tới kỳ lạ.

"No rồi no rồi!" Đường Thiên giơ cánh tay lên hô to.

"Hương vị không tồi." Tiểu Nhị liếm môi một cái, ánh mắt bừng sáng: "Quả nhiên không hổ là Thánh cốt, hồn trị tăng tới mười lăm. Hơn nữa vẫn còn một chút dấu ấn cần một thời gian nữa mới có thể khai mở. Dấu ấn của Thánh Cốt, đều là đồ tốt."

"Hữu dụng với ngươi là được." Đường Thiên thản nhiên nói: "Vậy tấm thẻ hồn thuật kia thì sao?"

Tiểu Nhị nhíu mày: "Còn tốt hơn Thuấn Di, thế nhưng hồn trị của ta không đủ."

Đột nhiên, vòng cổ hình tai thỏ trên cổ Đường Thiên rung động, là Đinh Đang.

Một lát sau, Đường Thiên nhếch miệng cười: "Có lẽ chúng ta có thể bán nó với giá cao."

Đường Thiên hoàn toàn không ngờ trận chiến lần này lại làm cả thành Hàn Cổ dậy sóng.

Diệp Triều Ca, Vi Quang, hai mươi chiêu bại trận.

Tin tức này như cơn lốc nhanh chóng quét ngang thành Hàn Cổ, vang dội lan xa hơn cả Đường Thiên mong muốn. Vi Quang xuất hiện đã đủ khiến người ta khiếp sợ, thiên phú và thực lực Diệp Triều Ca dường như còn mạnh mẽ hơn lời đồn. So với những Thánh giả đồng thau đã thành thục, hồn trị của Diệp Triều Ca còn rất thấp, lĩnh ngộ hồn thuật cũng rất nông cạn, thủ đoạn công kích cũng còn nhiều nhược điểm.

Nhưng cho dù như vậy, sức chiến đấu của Diệp Triều Ca cũng cao tới kinh người, tuyệt đối không phải Thánh giả bình thường có thể sánh được.

Thánh giả chiến thắng được Diệp Triều Ca chắc chắn không phải hạng vô danh, thế nhưng gương mặt xa lạ kia cùng với thức hồn chưa ai từng thấy, ngay tên cũng không để lại, nhanh chóng bỏ đi.

Vài người âm thầm theo dõi, lại bị đối phương lợi dụng biển mây trốn thoát.

Thế nhưng bàn luận về trận chiến lần nàyc òn xa mới kết thúc.

"Thức lực người này vẫn còn kém Diệp Triều Ca rất nhiều, Diệp Triều Ca quá bất cẩn, nếu ngay từ đầu hắn dùng Vi Quang, kết quả của trận chiến này đã khác. Người bí ẩn đó cực kỳ thông minh, hắn biết nếu so đấu sức sáng tạo, hắn còn lâu mới là đối thủ của Diệp Triều Ca, vì vậy hắn dùng một cách khác, đó là phá hoại. Phá hoại độ khó thấp hơn sáng tạo, tuy xét trên cảnh giới kém xa, nhưng thực chiến trong giai đoạn này chênh lệch lại không lớn. Hắn thành công, dùng đại lượng năng lượng trục tiếp phát nổ, từ đó phá hoại vòng sáng Vi Quang do hồn vực của đối phương sáng tạo."

"Dựa vào thay đổi tâm trạng của đối phương, dùng Thuấn Di tạo áp lực, mà đòn cuối cùng lại là một kỹ xảo nhỏ, dùng sóng năng lượng dụ dỗ Diệp Triều Ca, thực tế lại dùng cước kết thúc chiến đấu. Từ đó cũng có thể thấy thức hồn của hắn am hiểu khống chế năng lượng."

"Để đối phương khống chế tiết tấu chiến đấu, đây là điểm bất cẩn của Diệp Triều Ca. Tuy thực lực hai bên còn một khoảng cách, thế nhưng Diệp Triều Ca thua cũng không oan, đối phương vận dụng chiến thuật hơn xa hắn. Quan trọng nhất là chiến ý của đối phương kiên quyết hơn hẳn, để phá hoại vòng sáng Vi Quang của Diệp Triều Ca, hắn thậm chí không tiếc trả giá tự tàn hai tay, dũng khí như vậy vượt xa người thường. Hơn nữa đối phương còn có thân thể cực kỳ mạnh mẽ, vụ nổ mạnh như vậy cũng chỉ hai tay bị thương."

Lý giải của Thánh giả về chiến đấu cao hơn người thường nhiều, bên ngoài nhanh chóng có lời giải thích chuyên nghiệp.

"Con thấy sao?" Người trung niên hỏi Đồng Cách.

Đồng Cách cười khẽ: "Rất chuyên nghiệp, giải thích rất rõ ràng. Diệp Triều Ca lĩnh ngộ Vi Quang, hồn trị ít nhất cũng hơn 25, vừa bước vào cấp Thánh, hồn trị như vậy đã khá lợi hại rồi. Thế nhưng cũng chứng tỏ đối phương càng mạnh."

Người trung niên không tỏ ý kiến: "Nếu con đối đầu với hắn, con có lòng tin không?

Nụ cười trên gương mặt Đồng Cách biến mất, lộ vẻ nghiêm túc, hắn suy nghĩ một chút, sắc mặt phức tạp: "Không dám chắc, đối phương rất điên cuồng, lại rất am hiểu vận dụng ưu thế bản thân, người như vậy là khó đối phó nhất, hơn nữa rất khó đoán xem đối phương còn chiêu bài gì. Thức hồn của đối phương hầu như không phát huy gì. Giờ con thậm chí hoài nghi, liệu có phải hắn vẫn lưu lại thực lực không? Tuy hắn tự tàn hai tay, thế nhưng con nghi ngờ đây với hắn chỉ là một loại lấy hay bỏ."

Người trung niên gật đầu: "Con có thể nhìn ra những điểm này ta đã rất vui mừng rồi. Hắn tới vì Lục Phân Nhãn, ta có một dự cảm, người này không đơn giản."

"Vâng!" Đồng Cách thận trọng gật đầu: "Con sẽ cẩn thận!"

Người trung niên nói: "Ta đã điều tra, bảo tàng liên quan tới Lục Phân Nhãn không phải bào tàng cấp cao nhất, hồn điển trong đó chỉ thích hợp với Thánh giả đồng thau, nếu không tranh được con cũng đừng nhụt chí."

"Mới có vậy sư phụ đã không tin đệ tử rồi à?" Đồng Cách cười nói.

"Không phải không tin." Người trung niên lắc đầu: "Tuy không rõ lai lịch đối phương, thế nhưng dũng mãnh không tiếc mệnh như vậy chắc hẳn không phải đệ tử danh môn. Hồn điển tuy hiếm thấy nhưng vẫn có thể nghĩ cách lấy được."

Đồng Cách không phản bác, hỏi tiếp: "Hắn sẽ đến thật sao?"

"Chốc nữa sẽ biết." Người trung niên đáp.

Đường Thiên dùng tướng mạo khi chiến đấu với Diệp Triều Ca nghênh ngang xuất hiện trên đường. Hắn vừa xuất hiện lập tức tạo thành rối loạn. Đường Thiên vừa chiên thắng Diệp Triều Ca, lúc này danh vọng đang trên đỉnh cao.

"Vị huynh đệ này, chẳng hay làm việc ở đây? Tại hạ thuộc chòm Thiên Bình. . ."

"Tại hạ thuộc chòm Cự Giải. . ."

"Tại hạ. . ."

Những thế lực khác có lẽ còn kiêng kỵ Võ Hội Quang Minh, thế nhưng Mười Hai Cung Hoàng Đạo căn bản không nhiều lo lắng như vậy, dồn dập duỗi tay với Đường Thiên. Có thể đánh bại Diệp Triều Ca tu luyện Vi Quang, nhân tài như vậy không chiêu lãm chẳng hóa ra mù?

Đường Thiên bỗng có cảm giác nửa bước cũng khó đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất