Chiến Thần Bất Bại

Chương 498: Vi Quang

Xì xì xì, băng nguyên dưới chân Diệp Triều Ca bắt đầu hoà tan, bốc hơi, sương mù dày đặc toả ra khắp nơi, bóng người bao phủ bởi ánh sáng như ẩn như hiện.

Không trung xung quanh Diệp Triều Ca lơ lửng vô số điểm sáng, những điểm sáng này nhỏ như hạt bụi, chìm chìm nổi nổi, như một bầy sinh vật phù du phát sáng bồng bềnh giữa không trung.

Đó là năng lượng trong không khí bị đốt cháy.

Vòng sáng bụi lấm tấm không ngừng mở rộng, các Tg vây xem không khỏi biến sắc, đồng loạt lui lại phía sau.

Vi Quang! Là Vi Quang!

Đám người ồ lên, càng nhiều người biến sắc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Triều Ca nhiều thêm vẻ sợ hãi. Không phải ai cũng hiểu về hồn thuật, thế nhưng chắc chắn không Thánh giả nào không biết danh Vi Quang.

Trong số hồn thuật cấp đồng hệ quang của Võ Hội Quang Minh, ba loại hồn thuật nổi tiếng nhất là Vi Quang, Thự Quang và Tinh Quang. Vi Quang xứng danh hồn thuật đệ nhất trong cấp đồng, một lý do khác khiến nó nổi tiếng là độ khó tu luyện của nó.

Đô khó tu luyện của Vi Quang cực cao, vượt xa hai loại hồn thuật hệ quang còn lại, cho dù trong Võ Hội Quang Minh cũng rất hiếm có võ giả vừa lên cấp thánh đã trực tiếp tu luyện Vi Quang.

Vòng tròn Vi Quang miễn cưỡng mở rộng tới mười lăm trượng mới an tĩnh trở lại.

Ánh mắt Dụ lão loé lên vẻ tán thưởng, thiên phú Diệp Triều Ca quả thật tốt tới kinh người, chỉ trong thời gian ngắn đã bước đầu lĩnh ngộ được Vi Quang.

Đây cũng là căn nguyên cho niềm tin của hắn, trình độ Vi Quang của Diệp Triều Ca chẳng qua chỉ là vừa nhập môn, thế nhưng cũng đã đủ, vì nó là Vi Quang!

Đồng Cách đứng xa xa sắc mặt chấn động: "Diệp Triều Ca lại dám tu luyện Vi Quang!"

Ngay cả người trung niên cũng phải biến sắc.

Ân oán giữa Hắc Hồn và Võ Hội Quang Minh kéo dai đã lâu, đương nhiên biết ý nghĩa mà Vi Quang đại biểu. Trong Hắc Hồn, mỗi Thánh giả có thể tu luyện Vi Quang đều là mục tiêu cảnh giác cao độ của Hắc Hồn. Trong lịch sử Võ Hội Quang Minh, mỗi Thánh giả tu luyện Vi Quang thành công đều là cường giả chân chính!

Có cam đảm tu luyện Vi Quang hay không, đây được coi là tiêu chí tượng trưng của rất nhiều Thánh giả Quang Minh.

Càng là hồn thuật cường đại, yêu cầu với Thánh giả lại càng cao. Nếu cưỡng ép tu luyện hậu quả có thể là huỷ diệt bản thân. Kinh mạch thương tổn còn có thể chữa trị, song nếu hồn vực thụ thương, vậy chẳng khác nào phế bỏ. Thánh giả muốn tiến bộ cực kỳ gian nan, mỗi bước đều như giẫm lên tầng băng mỏng, cẩn thận từng chút một, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Diệp Triều Ca lại tu luyện Vi Quang!

Song Hắc Hồn hoàn toàn không có chút tình báo tương quan nào, hai người sao không kinh ngạc cho được? CHuyện này nghĩa là Võ Hội Quang Minh sắp xuất hiện một cường giả!

Khi ánh sáng ùng lên, Đường Thiên lập tức cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm khắp nơi thậm chí khiến gã có ảo giác nghẹt thở.

Quả là hồn thuật mỹ lệ và nguy hiểm...

Đường Thiên nhìn mà hoa mắt mê ly, hồn thuật trước nay chưa từng thấy này khiến gã mở mang tầm mắt, trong lòng than thở không thôi. Ánh sáng nồng nặc như nước chảy đó thậm chí có thể đốt cháy cả năng lượng trong không khí...

Ngay thanh thế trước lúc phát động cũng cường hãn tới kinh người!

DĐường Thiên không tấn công, một khi xông vào vòng sáng Vi Quang lít nha lít nhít kia, chắc chắn mình sẽ trở thành ngọn đuốc sống. Vòng sáng Vi Quang mê ly mộng ảo kia như sáng tạo thành một thế giới khác.

Một thế giới bá đạo rực lửa.

Sáng tạo ư... Đúng vậy, bản thân sáng tạo cũng là một loại sức mạnh cường đại!

Trong lòng Đường Thiên bỗng có cảm giác hiểu ra, sáng tạo mới là điểm mạnh nhất của hồn vực. Nhưng hồn vực của mình là thức hồn, muốn sáng tạo cũng là Tiểu Nhị sáng tạo, chẳng lẽ mình không có cách nào ư?

Mình thật sự không có tác dụng gì à?

Không! Chắc chắn có cách!

Đường Thiên sắc mặt không cam lòng, gã vắt hết óc, suy nghĩ tất cả những biện pháp có thể.

Sáng tạo... sáng tạo...

Dần dà, một suy nghĩ điên cuồng thành hình trong đầu gã.

Hay là...

Tiểu Nhị cũng không ngờ Diệp Triều Ca lại hùng hổ như vậy, y cũng phải biến sắc.

Đường Thiên không biết sự lợi hại của Vi Quang, sao y lại không biết? Diệp Triều Ca đã cường đại vượt quá tưởng tượng của y.

Gần đây sao lại xui xẻo như vậy?

Tuỳ tiện chọn một người cũng mạnh tới mức này? Nếu đổi lại là y khống chế thân thể, y tự nhận mình có đầy đủ năng lực đối phó với Diệp Triều Ca, nhưng hiện tại quyền khống chế thân thể đang trên tay gã ngốc kia.

Khốn kiếp!

Tiểu Nhị!

Ngay khi Tiểu Nhị ảo não, giọng nói của Đường Thiên lại đột nhiên vang lên trong lòng y, giọng nói đó không chút sợ hãi, ngược lại mang theo vẻ nóng lòng muốn thử.

Ngu ngốc, ngươi biết Vi Quang là gì không?

Tụ tập năng lượng lên tay ta, càng nhiều càng tốt!

Ngữ khí Đường Thiên quyết liệt, không cho phép nghi ngờ, Tiểu Nhị rất muốn nói đừng uổng công vô ích, thế nhưng mở miệng một hồi, vẫn không nói ra. Năng lượng mãnh liệt như thuỷ triều tụ tập trên nắm tay Đường Thiên.

Chỉ thấy chùm sáng lớn cỡ hạt cát đủ mọi màu sắc, như từng ngôi sao sặc sỡ xoay tròn quanh nắm tay Đường Thiên.

Thêm nữa!

Đường Thiên tiếp tục nói.

Đây là cực hạn mà ngươi có thể khống chế. Tiểu Nhị lạnh lùng nói: "Tăng thêm năng lượng, sức mạnh sinh ra sẽ thương tổn ngược lại thân thể ngươi."

Trước đây Tiểu Nhị không biết gì về học viện, thế nhưng hiện tai y đã có thể tra xét ảo diệu từ Đại Hùng Tinh Thần Tán. Mãi tới lúc này y mới hiểu vì sao thời cổ chòm Đai Hùng lại là một cường hào không ai dám coi thường. Trong thời kỳ võ giả, Đại Hùng Tinh Thần Tán như một cánh cửa, cánh cửa trợ giúp võ giả bước vào cấp thánh.

Sau khi bước vào cấp thánh, Đại Hùng Tinh Thần Tán trong mắt Thánh giả lại là một thiên địa khác. Đại Hùng Tinh Thần Tán tuy không ẩn chứa hồn thuật, thế nhưng lại bao hàm bản nguyên chủ yếu nhất của truyền thừa này. Bản nguyên chủ yếu nhất của truyền thừa chòm đại hùng chính là ánh sao!

Trong Đại Hùng Tinh Thần Tán, ánh sao vận chuyển không ngừng, là đối tượng tìm hiểu tốt nhất, Thánh giả có thể lĩnh ngộ hồn thuật thuộc về bản thân từ trong đó.

Tiểu Nhị thức tỉnh quá muộn, y còn chưa lĩnh ngộ được hồn thuật thuộc về bản thân từ đó, có điều không phải y không có thu hoạch, đó là cái "nặng" của tinh thần!

Năng lượng trong cơ thể y đã mang theo một chút thuộc tính "nặng", chính vì thế y mới nói như vậy.

"Không sao, tiếp tục, ta nghĩ ra cách đối phó với hắn rồi!" Giọng điệu Đường Thiên chắc nịch mà đầy phấn khích.

Không thể nào!

Tiểu Nhị không tin tưởng, ngay y còn chưa nghĩ ra cách đối phó với Diệp Triều Ca, sao tên ngu xuẩn này lại nghĩ ra được?

"Mau lên!" Đường Thiên thúc giục.

Tiểu Nhị dứt khoát bỏ qua khuyên can, năng lượng càng thêm mãnh liệt điên cuồng dâng tới nắm đấm Đường Thiên, cắn nuốt nhiều đá ngôi sao như vậy, lượng năng lượng trong cơ thể Tiểu Nhị nhiều tới kinh người.

Đường Thiên chỉ cảm thấy nắm đấm từ từ bị ép chặt.

Xung quanh nắm đấm của gã, năng lượng lưu chuyển mạnh tới kinh người. Đường Thiên cảm giác mình như bị đè ép dưới vô số vật nặng.

Thậm chí gã có thể nghe thấy tiếng nắm đấm bị nghiền chặt kêu lên ket két.

Chưa đủ, thêm nữa!

Ánh mắt Đường Thiên lóe lên vẻ điên cuồng, đương nhiên gã biết đối phương rất mạnh! Có điều, Diệp Triều Ca, lần trước bị hắn đánh cho chật vật như vậy, chẳng lẽ lần này lại ngã dưới tay hắn?

Nếu vậy thật quá mất mặt!

Oan gia ngõ hẹp, đây không phải lời nói xuông...

Hơn nữa, trong đầu gã xuất hiện ý nghĩ điên cuồng khiến gã bất giác run rẩy, thật quá điên cuồng!

Đùng, nắm đấm của gã bùng nổ, một chùm sương máu bắn ra, ngay thể chất không năng lượng như Đường Thiên cũng không chịu nổi tinh lực mãnh liệt như vậy!

Đường Thiên vẫn như chẳng hề phát hiện ra, ánh mắt điên cuồng rực cháy của gã nhìn vòng sáng Vi Quang cách đó không xa.

Hầu hết ánh mắt mọi người đều bị Diệp Triều Ca hấp dẫn, Vi Quang nổi danh khắp nơi, cơ hội tận mắt chứng kiến chỉ có lần này, không ai cam lòng nhìn sang chỗ khác.

So sánh ra, thanh thế của Đường Thiên kém quá xa, lu mờ ảm đạm.

Sương mfu tan đi, trong Vi Quang mê ly, Diệp Triều Ca thân lấp lánh ánh sáng như chiến thần.

Đường Thiên liếm môi như dã thú: "Tiểu Nhị, chuẩn bị!'

Gương mặt nhỏ bé của Tiểu Nhị trong cơ thể đầy kinh sợ, y khiếp sợ trước sự điên cuồng của gã ngốc.

Tiến lên!

Viu!

Thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất, Thuấn Di!

Đường Thiên đột nhiên xuất hiện trong vòng sáng VI Quang, khiến đám người ồ lên kinh ngạc. So với Vi Quang, Thuấn Di tuy đắt đỏ nhưng vẫn chưa được tính là gì. Chỉ có điều trước đó mọi người vẫn cảm thấy kẻ xa lạ này chắc chắn không có sức phản kháng. Thuấn Di vừa xuất hiện, mọi người đều hiểu mình đánh giá thấp người trẻ tuổi trông không đáng chú ý chút nào này.

Có điều, xông thẳng vào vòng Vi Quang, chẳng phải tự tìm đường chết à?

Hai mắt Diệp Triều Ca lóe lên ánh lạnh, vòng sáng này là địa bàn của hắn, Đường Thiên xông vào, hắn lập tức nhận ra.

Đúng là ngu ngốc, trong vòng sáng này, lực chiến đấu của hắn gia tăng gấp đôi!

Thanh kiếm bao phủ trong ánh sáng trên tay bỗng vung lên, như đã sớm dụ liệu trước đâm thẳng về phía Đường Thiên đang lao tới trước mặt. Vô số Vi Quang bị khuấy động, như từng mũi châm chìm vào thân kiếm của hắn, ánh keiém bừng lên!

Đường Thiên nhếch miệng mỉm cười, không chút né tránh đánh thẳng một quyền về phía ánh kiếm, năng lượng xoay quanh nắm đấm của gã ầm ầm bốc cháy, thế nhưng rõ ràng Diệp Triều Ca đánh giá thấp năng lượng trên tay Đường Thiên!

Càng khiến hắn không ngờ là năng lượng trên nắm tay Đường Thiên đột nhiên bùng nổ!

Nổ ngay trên nắm đấm của gã!

Ầm!

Năng lượng bùng nổ khiến Đường Thiên cũng không dễ chịu, cho dù gã có thể chất không năng lượng nhưng nắm đấm vẫn trầy da tróc thịt, máu tươi giàn giụa, gã vẫn như chẳng hề phát hiện, một quyền khác lại vung tới.

Diệp Triều Ca gặp bất ngờ, không kịp đề phòng, thân thể không tự chủ lui lại phía sau năm bước, mãi tới lúc này hắn mới chú ý thấy vẻ điên cuồng như dã thú trong mắt Đường Thiên. Kẻ này...

Diệp Triều Ca phản ứng cực nhanh, ngay khi bị đẩy ra đã thuận thế vung kiếm. Vi Quang xung quanh lại bị thu hút, chìm vào thân kiếm, ánh kiếm lại bùng lên.

Ầm!

Lại một lần bùng nổ, quyền trái của Đường Thiên cũng trầy da tróc thịt!

Diệp Triều Ca lại lui lại.

Tiểu Nhị!

Đường Thiên gào lên, cong người tiến tới, năng lượng trên quyền phải của gã đột nhiên sôi trào, còn mạnh hơn lúc trước vài phần.

Không chút biến hóa, chỉ có năng lượng thuần túy nhất bùng nổ ngay khi hai bên va chạm.

Muốn ra đòn tự sát? Diệp Triều Ca nhíu mày, tấn công như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa!

Nắm đấm này có thể thấy rõ cả xương trắng, rõ ràng cánh tay phải đã không còn sức chiến đấu.

Nhưng vẫn còn một quyền...

Quả nhiên quyền trái của đối phương lập tức theo sát, lại một vụ nổ không chút kỹ thuật!

Xem ngươi còn trò gian gì... Đợi đã...

Đột nhiên Diệp Triều Ca biến sắc, Vi Quang xung quanh hắn đã biến mất sạch, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đối phương đang nhếch miệng mỉm cười với hắn.

Ngu ngốc, tuy ta không thể sáng tạo, nhưng ta có thể phá hoại!

Còn thứ ta phá, chính là không gian do hồn vực của ngươi sáng tạo nên!

Còn một chiêu...

Tiểu Nhị!

Thân hình Đường Thiên lại Thuấn DI, Diệp Triều Ca mất đi vòng sáng Vi Quang rõ ràng chậm mất một nhịp.

Một luồng sóng năng lượng sản sinh ra bên trái hắn, Diệp Triều Ca không hề nghĩ ngợi, vung thẳng kiếm ra, thất bại rồi!

Không được!

Diệp Triều Ca biến sắc, ầm, một cước lặng lẽ không chút tiếng động đánh trúng lưng hắn, sức mạnh cường đại khiến hắn bay thẳng ra hơn mười trượng mới ổn định được thân hình.

Toàn trường tĩnh mịch, mọi người ngơ ngác nhìn Đường Thiên hai tay đầm đìa máu tươi, xương thịt bê bết.

Gã nhếch miệng cười, dáng vẻ hàm hậu.

"Này, hai mươi chiêu rồi, mấy thứ này ta xin nhận, cám ơn!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất