Chiến Thần Bất Bại

Chương 632: Chiến thuật số năm

Hà Anh trợn mắt ngóc mồm nhìn dòng lũ màu đen này.

Nhánh binh đoàn này từ đâu chui ra? Trong thành Bạch Sa sao lại có một nhánh binh đoàn mà mình không biết kia chứ? Hà Anh bỗng bối rối, lần đầu tiên hắn cảm thấy thế cuộc đang mất đi khống chế.

"Người tới là ai?" Hà Anh lớn tiếng hét: "Vùng quản lý của binh đoàn số hai, ai dám to gan tự tiện xông vào?"

Doanh tiên phong bên cạnh hắn lúc này mới phản ứng lại, như gặp đại địch, Kiều Diệc An lúc này cũng không kịp nhớ tới đám người Lý Nhiên, bay tới cạnh Hà Anh.

Đường Sửu nhìn Đường Thiên một cái, hắn không hiểu thế cuộc nơi đây, không biết quan hệ giữa Hà Anh và Đường Thiên là địch hay là bạn.

Đường Thiên đã sớm ngứa mắt với Hà Anh, vung tay: "Kẻ địch!"

Kẻ địch, hai từ này với Đường Sửu mà nói nghĩa là tuyệt đối không có tranh luận hay có gì không rõ ràng. Phàm là kẻ địch, trong mắt Đường Sửu chỉ có một kết quả, tiêu diệt từ thân thể tới tinh thần!

Xác định lập trường xong, Đường Sửu lập tức thay đổi hẳn.

Ánh mắt hắn sáng quắc, toàn thân tỏa ra sát ý lẫm liệt, thần sắc cực kỳ chăm chú. Ánh mắt đảo qua, thế cuộc trong sân lập tức sáng tỏ trong lòng, từng chi tiết nhỏ đều hiển hiện rõ rệt trong suy nghĩ.

Trạng thái cảnh giác của doanh tiên phong, Kiều Diệc An nghiêng người cầm kiếm. . . 

Hắn lập tức phán đoán ra, đám người kia là một tập hợp những người chuyên đơn đả độc đấu. Hắn từng nghiên cứu qua báo cáo và phân tích của Binh đối với binh đoàn Thánh Vực, hắn biết tiểu đội như vậy có một tên gọi riêng biệt, doanh tiên phong.

Đường Sửu am hiểu phân tích, từ khi thấy phần báo cáo phân tích kia đã suy tư, làm sao để đối phó với binh đoàn của Thánh Vực. Đơn vị chiến đấu như doanh tiên phong đương nhiên hắn cũng không bỏ qua.

"Đoàn Khô Lâu, chiến thuật số năm!"

Đường Sửu không hề do dự nói, bốn chữ Phấn Hồng Khô Lâu với võ tướng cứng nhắc cố chấp như Đường Sửu quả thật là đại nghịch bất đạo. Ngay cả cái tên Đoàn Khô Lâu này theo Đường Sửu thấy cũng cực kỳ vô lại, nào có điểm gì giống binh đoàn chính quy? Thế nhưng tại điểm này Aya lại không chịu lui nửa bước, tập thể này do tổ tông nàng gây dựng lên, nếu đổi thành một cái tên hoàn toàn xa lạ, không chút liên hệ, dẫu thế nào nàng cũng không thể tiếp nhận.

Sự thực chứng minh, nữ nhân khi cứng đầu không nói lý, ngay cả danh tướng cũng thúc thủ vô sách.

Aya nghe tới chiến thuật số năm, trái tim giật thót lên. Chiến thuật này được phát triển từ "vòng đao lò xo" của Phấn Hồng Khô Lâu trước kia, Đường Thiên thiết kế lại tham số cực kỳ hà khắc cho nó.

Toàn bộ đoàn thể vì chiến thuật này mà chịu vô số đau khổ.

Trước đây Aya vẫn khá tự kiêu về huấn luyện của Phấn Hồng Khô Lâu, phải biết tuyệt đại đa số đoàn lính đánh thuê được huấn luyện khá ít, khá tản mạn. Phấn Hồng Khô Lâu có thể kéo dài ba đời có liên quan trực tiếp tới chế độ huấn luyện nghiêm khắc này.

Mỗi vị chủ thuê đều khen ngợi việc huấn luyện của họ không dứt lời, thậm chí nhiều người chủ thuê còn khen ngợi Phấn Hồng Khô Lâu huấn luyện còn xuất sắc hơn binh đoàn chính quy.

Aya cũng cho là vậy, mãi tới khi gặp Đường Sửu.

Thứ huấn luyện chết tiệt!

Lần đầu tiên nàng căm hận huấn luyện như vậy, không riêng gì nàng, toàn bộ Phấn Hồng Khô Lâu đều cảm giác như đang trong địa ngục, hóa ra tu luyện lại có thể khiến người ta sợ hãi tới mức này.

Nếu không phải binh đoàn Vũ Yến cũng huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc gian khổ, Aya đã cho rằng Đường Sửu có thù oán gì với bọn họ. Nếu không phải gần đây Phấn Hồng Khô Lâu chọc phải một kẻ thù lợi hại, tình cảnh rất đáng lo ngại. Nếu không phải. . . 

Bọn Aya tiếp tục kiên trì.

Chiến thuật số năm!

Hầu như theo bản năng, mỗi đội viên của Đoàn Khô Lâu, ai nấy như lò xo bung ra, hống lớn lao tới.

Biến cố đột ngột khiến mọi người giật nảy mình. Hà Anh dẫu kinh ngạc nhưng vẫn không khỏi cười khẩy. Hắn thân là đoàn trưởng binh đoàn số hai, chức vụ này không phải dùng quan hệ là lên được, trình độ chỉ huy chiến đấu của hắn cực kỳ xuất sắc. Vì thế khi thấy đối phương lao tới như bầy ong vỡ tổ, hắn lập tức mỉm cười, hóa ra chỉ là con cọp giấy.

Binh đoàn chú ý tới mọi hành động, làm sao xuất kích, làm sao phối hợp, hiệu suất đồng bộ năng lượng, vân vân, thế nhưng quan trọng nhất vẫn là chủ tướng. Chủ tướng là đầu mối của tất cả các hành động của binh đoàn, thế nhưng trong binh đoàn trước mắt, người phụ nữ kia không cho hắn chút cảm giác chủ tướng nào.

Không có phối hợp còn có thể nói là ngụy trang mê hoặc, thế nhưng chủ tướng không làm gì được, vậy chỉ là bi đỡ đạn.

Bia đỡ đạn!

Hà Anh cười khẩy, doanh tiên phong của hắn tuy không nhiều, thế nhưng mỗi người đều là cao thủ, sức chiến đáu không kém một binh đoàn chính quy, đối phó với đám bia đỡ đạn như vậy chẳng khác nào cắt một món ăn.

"Giết bọn chúng!"

Hà Anh quát lên chói tai, khiến toàn bộ doanh tiên phong lập tức hưng phấn, gào thét lao về phía kẻ địch.

Đối phương quả nhiên là bia đỡ đạn, mắt thấy song phương sắp tiếp xúc, đối phương lại thu lại.

Mềm yếu!

Gương mặt Hà Anh không khỏi lộ vẻ trào phúng, doanh tiên phong của hắn ai nấy đều là hung đồ như lang như hổ, kẻ địch không co lại còn đỡ, co rụt như vậy, hung tính của đám người này lập tức bị khơi dậy.

Quả nhiên toàn bộ doanh tiên phong sĩ khí phấn chấn, như hít thuốc kích thích, hai mắt sung huyết lao về phía đối phương, bọn họ ngửi thấy mùi máu tươi.

Aya cắn chặt răng, gương mặt hiện màu đỏ bừng, nàng suất lĩnh đội ngũ lao nhanh tới, giờ nàng mới phát hiện động tác chiến thuật mà mình không chú ý, không hiểu được khi huấn luyện có ý nghĩa gì. Chạy trốn!

Nàng vừa thẹn vừa giận, rất muốn chửi ầm lên, trong suốt bao năm tháng chiến đấu, đây là lần đầu tiên nàng quay đầu bỏ trốn. Từ ông nội tới cha, cả hai đều dạy nàng, một chiến sĩ phải dũng cảm thế nào, phải xung phong đi đầu ra sao. . . 

Nếu bọn họ biết mình xung phong chạy trốn đầu tiên, liệu có tức giận tới mức bò từ trong quan tài ra không?

Thật quá nhục nhã!

Viền mắt Aya đảo quanh, trước nay nàng luôn chém giết trước nhất.

Cái tên điên kia sửa vòng đao lò xo thành cái quái gì đây. . . 

Bất luận trong lòng giận dữ xấu hổ cỡ nào, những ngày tháng huấn luyện vừa qua đã sớm khắc sâu trong đầu nàng. Nàng là trọng tâm, là điểm quan trọng nhất của toàn bộ chiến thuật, là hạt nhân của tiểu đội này. Không sai, nàng hiện giờ chỉ là hạt nhân của tiểu đội này, gã điên kia nói nàng không phải chủ tướng hợp lệ, suýt nữa khiến toàn bộ Đoàn Khô Lâu nổi giận. Aya thống lĩnh Phấn Hồng Khô Lâu đã nhiều năm, mọi người đều rất tín nhiệm nàng.

Aya tuy không phục, nhưng nàng vẫn ngăn những người khác lại. Vì nàng chú ý tới, Đoàn Khô Lâu không có chủ tướng, vốn nàng cho rằng đây chỉ là gã điên kia làm bừa. Có điều tình cảnh bọn họ quả thực không ổn, không có nhiều lựa chọn.

Nàng đang đếm giây.

. . . Bốn, năm. . . 

Bảy, tám!

Chính lúc này!

Nhanh chóng xoay người kết trận!

Một trăm người đồng thời hoàn thành động tác chiến thuật như vậy, tất cả mọi người bước đi hoàn tòa nhất trí, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi.

Aya ngẩng đầu, thấy kẻ địch cười gằn, mà lúc này năng lượng đồng bộ cũng hoàn thành!

Lồng phòng hộ ngưng tụ lại, dâng lên trong chiến trận, thủ hộ bọn họ vào chính giữa.

Trong tầm mắt, kẻ địch lăng không nhào tới, binh khí kéo theo một vệt sáng dài, Aya khống chế năng lượng tiểu đội. Có một điểm nàng không thể không thừa nhận, gã điên kia nói có lý, tuy nàng có thể chỉ huy toàn bộ Đoàn Khô Lâu, thế nhưng lực khống chế lại không được tốt. Nhưng trong tình huống chỉ có một trăm người, nàng khống chế cũng khá xuất sắc.

Rầm rầm rầm!

Đòn tấn công của đối phương như thủy triều đánh lên lồng năng lượng, lồng năng lượng rung động kịch liệt, ai nấy lồng ngực khó chịu, năng lượng trong cơ thể khuấy động. Công kích mãnh liệt vượt quá tưởng tượng của Aya, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch! Cao thủ! Tất cả đều là cao thủ! Đòn tấn công của mỗi kẻ địch đều như một tiểu đội, mãnh liệt bá đạo.

Nàng chưa từng gặp đông đảo cao thủ như vậy!

Aya khổ sở chống đỡ, cật lực khống chế mỗi tia năng lượng, lồng năng lượng rung động tuy kịch liệt nhưng vẫn ngoan cường không bể nát.

Trong tiếng nổ kịch liệt, lồng năng lượng truyền tới từng làn xung kích kịch liệt, khiến nàng choáng váng.

Nàng sắc mặt mờ mịt, mỗi kẻ địch đều dũng mãnh không thể đỡ, thậm chí có hai là cao thủ cấp bạc. Nàng không hiểu vì sao lại có nhiều cao thủ như vậy, quá kinh khủng, kẻ địch như vậy tuyệt đối không phải thế lực bọn họ có thể trêu chọc.

Sau cơn mờ mịt, trong lòng Aya dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Đội viên bên người nàng ai nấy mặt đỏ tía tai, dốc hết ức lực từ khi bú sữa mẹ ra.

Nhiều nhất mười giây nữa lồng phòng hộ sẽ bể nát.

Phải chết ở đây ư?

Aya bị áp chế khổ sở, không rảnh quan tâm tới chuyện khác, không chú ý tới tiểu đội khác ở hai bên như lưỡi đao cắn giết tới.

Hoàn toàn vây kín!

Hai tiểu đội như hai lưỡi đao sắc bén, đột nhiên nhô ra, chặt đứt ngang doanh tiên phong.

Sát theo đó, sáu tiểu đội lược chéo qua, lại phân tách lần hai.

Chỉ mười giây, doanh tiên phong đã bị tách rời.

Hơn mười giây sau, Aya phục hồi tinh thần, lồng phòng ngự chịu xung kích mãnh liệt, đã yếu đi rất nhiều. Sống sót sau tai họa, Aya vội ngẩng đầu lên, tình hình trong chiến trường khiến nàng giật nảy mình.

Trên mặt đất đã có thi thể vài kể địch.

Vài kẻ địch thấy tình thế không ổn, lại đánh về phía Aya. Nàng đang chuẩn bị nghênh địch, một tiểu đội bên góc đã giết ra, cắt ngang qua giữa những kẻ địch đang lao tới.

Hai kẻ địch trọng thương tại chỗ, máu tươi bắn tung, những kẻ sống sót sắc mặt đại biến, vội vàng lui lại phía sau.

"Đại tỷ, đừng đờ ra đó!" Mắt tam giác hô lớn, chân không chạm đất mang theo tiểu đội lao nhanh đi.

Aya giật mình, lúc này nhiệm vụ của nàng không phải đờ ra mà cần hoàn thành chiến thuật vu hồi phạm vi nhỏ, chuẩn bị hoàn thành một lần xung phong.

Trong đầu Aya hiện lên gương mặt đen sì như đít nồi của Đường Sửu, trong lòng run rẩy, cuống quít hô lớn: "Xông lên!"

Chết tiệt!

Chiến đấu kết thúc khéo lại bị phạt huấn luyện thêm. . . 

Hà Anh trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía chiến trường, không ngừng tách rời, phân cách, cắt ngang doanh tiên phong, đối phương như một lưỡi dao mỏng, từng đoa chuẩn xác tới kinh người, như máy móc không chút cảm tình.

Doanh tiên phong dũng mãnh không thể đỡ lúc này thậm chí không chống cự được gì. Thực lực cá nhân mà bọn họ tự ngạo không có chỗ trống nào để phát huy.

Hà Anh biết vì sao bọn họ không phát huy được, đối phương từ đầu tới cuối luôn duy trì ưu thế sức mạnh cục bộ, trận hình đầy tính co giác, chính xác, nhanh chóng, thậm chí cứng nhắc. Cho dù doanh tiên phong chỉ còn ba tới năm người, đối phương vẫn cắt xén đâu ra đấy, tách rời từng người, không chút rung động, như một cỗ máy hoàn mỹ.

Phương thức chiến đấu gần như cứng nhắc này khiến Hà Anh rét run.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao cảm thấy chủ tướng đối phương không tồn tại, vì trận hình này căn bản không cần chủ tướng.

Trên cõi đời này còn chiến thuật quái lạ như vậy sao. . .

Rét run không chỉ riêng Hà Anh, mỗi người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đều cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng. Bọn họ như chứng kiến một cối xay thịt bằng sắt thép khổng lồ, đang không ngừng cắn giết, không chút đồng tình, không hề thương hại, vô vị, khô khan, không cảm xúc.

Ngoài trang viên Nguyệt Chi, tiếng gầm ít dần, tiếng kêu rên cũng nhỏ đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất