Chiến Thần Bất Bại

Chương 953

Chương 953: Đón cường giả ngoài lãnh thổ trở về


Không lâu sau, máy bay đáp xuống, mọi người đi bộ đến hẻm núi ma quỷ.


Sau đó mọi người đều dừng lại cách hẻm núi ma quỷ một trăm mét.


Lúc này có rất nhiều máy bay chiến đấu đậu ở xung quanh, xe thiết giáp và xe tăng được thả từ trên không xuống, còn có đội đặc chủng tác chiến.


Hệt như đang bày thế trận chờ quân địch.


Sau đó mọi người dựng lều ở gần đó chuẩn bị ngày mai đón các cường giả ngoài lãnh thổ trở về.


Đêm khuya.


Ba người Tiêu Chính Văn ngồi trong lều bạt.


Long Nhất nhìn lực lượng canh phòng bên ngoài, cau mày nói: “Chủ soái, e là đêm nay sẽ có chuyện bất thường xảy ra”.


Tiêu Chính Văn thờ ơ ngồi trên ghế, tay cầm một con dao găm, cười khẩy nói: “Đã xảy ra rồi đấy”.


Vừa dứt lời!


Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao trong tay hóa thành một luồng ánh sáng sắc lẻm chói mắt đâm rách căn lều, xuyên qua màn đêm đâm vào một đội viên đặc chủng tác chiến đang ẩn nấp trên cây cách lều của Tiêu Chính Văn chưa đến năm mươi mét.


Con dao găm đó dính một mảng máu đâm xuyên qua ngực hắn.


Bịch!


Đội viên đặc chủng tác chiến đó rơi từ trên cây xuống.


Lúc này các đội viên đặc chủng tác chiến mai phục ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng ra hiệu chậm rãi rút lui.


Sau đó đội trưởng đội đặc chủng tác chiến nhanh chóng chạy đến lều của Orison đứng nghiêm kính cẩn báo cáo: “Thưa ông Orison, chúng tôi đã bị phát hiện”.


Nghe thế, Orison tức giận quát: “Cái thứ vô dụng! Đội đặc chủng tác chiến đào tạo các cậu thế nào vậy hả? Các cậu là một đám vô dụng!”


Đội trưởng đặc chủng tác chiến đó cũng toát mồ hôi lạnh, giải thích: “Ông Orison, vua Bắc Lương đó quá mạnh, khả năng trinh sát của anh ta không phải là thứ chúng tôi có thể đối kháng… Tôi khuyên ông nên hủy hành động tối nay, nếu không sẽ gây ra thương vong rất lớn đấy…”


“Fuck! Tôi mới là tổng chỉ huy hành động lần này!”


Orison tức giận quát: “Các cậu phải nghe theo lệnh của tôi, phải tiến hành hành động. Đêm nay tên vua Bắc Lương kiêu ngạo đó nhất định phải chết ở hẻm núi ma quỷ này!”


Đội trưởng đội đặc chủng tác chiến nghe thế cũng sa sầm mặt mày, không thể không tiếp tục làm nhiệm vụ.


Hắn xoay người rời khỏi lều, rồi nhanh chóng tập hợp người của mình lại, dùng tay ra hiệu sau đó lạnh lùng nói: “Lập tức hành động!”


Sột soạt!


Mấy chục đội viên đội đặc chủng tác chiến nhanh chóng ẩn nấp gần lều của mấy người Tiêu Chính Văn.


Khi còn cách khoảng hai mươi mét, đội trưởng đội đặc chủng tác chiến giơ tay lên ra hiệu nói: “Nổ súng!”


Tạch tạch tạch!


Tiếng súng liên thanh liên tiếp vang lên khắp cả hẻm núi yên tĩnh.


Căn lều bị lửa bao trùm và phá hủy chỉ trong chốc lát.


“Ngừng bắn!”


Ba phút sau, đội trưởng đội đặc chủng tác chiến đó mới giơ tay ra hiệu ngừng bắn.


Sau đó mấy đội viên đội đặc chủng tác chiến lập tức xông lên nhưng phát hiện trong lều đã không còn một ai.


“Không có người ư?”


Trán đội trưởng đội đặc chủng tác chiến ướt đẫm mồ hôi.


Cũng ngay lúc này!


Phía sau bọn họ bỗng vang lên tiếng bước chân và giọng nói lạnh như băng.


“Các anh đang tìm chúng tôi sao?”


Lúc này Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sự lạnh lẽo hiện lên giữa hai hàng lông mày.


Đội trưởng đội đặc chủng tác chiến đó xoay người lại nhìn ba người đứng sau lưng họ, lập tức ra lệnh nổ súng.


Nhưng!


Bụp!


Con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn bắn ra phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt xoẹt qua trước mắt các đội viên đội đặc chủng tác chiến.


Xoẹt!


Mười mấy đội viên đội đặc chủng tác chiến ôm cổ, máu bắn ra tung tóe, sau đó ngã xuống.


Cùng lúc đó, hai người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng lao đến như mãnh hổ.


Rầm rầm!


Các đội viên còn lại đều bị hai người đá văng ra xa.


Có người chết ngay tại chỗ, có người bị văng ra xa mấy chục mét đập người vào xe tăng ở một bên, sau đó nôn ra máu mà chết.


Tóm lại dường như chỉ trong tích tắc, các đội viên của đội đặc chủng tác chiến này đều bị giết chết toàn bộ!


Sau đó đội trưởng đó cũng sợ hãi, hoảng hốt giơ súng lên chĩa vào ba người trước mặt, thở hổn hển nói: “Fuck! Đừng qua đây, các anh mà bước qua đây tôi sẽ nổ súng đấy!”


Thế nhưng.


Tiêu Chính Văn không hề sợ, anh cất bước chậm rãi đi đến chỗ đội trưởng đó.


Tạch tạch tạch!


Đội trưởng đó hoảng sợ đến mức bóp cò.


Họng súng bật ra tia lửa, mấy viên đạn bắn về phía Tiêu Chính Văn.


Nhưng!


Tiêu Chính Văn giơ tay lên, tất cả những viên đạn đang bay đến dừng lại giữa không trung như bị một lực cản cực lớn chặn lại.


Sau đó Tiêu Chính Văn siết chặt bàn tay.


Những viên đạn ngừng đó đều bị bóp nát giữa không trung.


Đây chính là sức mạnh đặc biệt của cường giả Thiên Vương.


Là thứ sức mạnh mà người bình thường không thể với tới và chịu đựng được.


Nhìn thấy cảnh tượng này, đội trưởng đó sợ xanh mặt.


Hắn vứt súng xuống, xoay người muốn chạy trốn.


Nhưng!


Tiêu Chính Văn giơ tay lên, mấy chục con dao găm trên thắt lưng của các đội viên đội đặc chủng tác chiến ngã trong vũng máu đó đều bay lên trên không. Sau đó Tiêu Chính Văn vung tay, những con dao găm đó cùng lúc bay đến đâm vào người đội trưởng đó, để lại mấy chục vết máu trên người hắn.


Rầm!


Đội trưởng đó ngã xuống, chết rất thê thảm!


Lúc này.


Đám người Orison dẫn theo lực lượng đặc chủng tác chiến được trang bị vũ khí đầy đủ chạy đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Đã… đã xảy ra chuyện gì vậy? Vua Bắc Lương, các cậu không sao chứ?”


Nhìn Orison giả vờ rất ra dáng, Long Nhất và Long Ngao chỉ muốn túm cổ giết ông ta ngay lập tức.


Tiêu Chính Văn xoay người lại cau mày nhìn Orison, cười nhạt nói: “Không có gì, gặp phải một đám khủng bố thôi, tôi đã tự tay giết chết chúng rồi!”


Nghe thế, Orison gật đầu nói: “Nếu đã thế thì không làm phiền vua Bắc Lương nghỉ ngơi nữa. Thế này nhé, tôi để lại một đội đặc chủng tác chiến bảo vệ cho các cậu”.


Dứt lời, Orison để lại một đội đặc chủng tác chiến, sau đó xoay người rời đi.


Lúc quay lại lều, Orison tức giận đấm mạnh lên bàn sắt, tức giận gầm gừ: “Chết tiệt! Cái tên Tiêu Chính Văn này thế mà lại mạnh như thế!”


Lúc này một tướng quân Mễ Quốc bước vào.


Ông ta là tổng chỉ huy của đội hộ tống vũ trang lần này, tướng quân Lawrence.


Tướng quân hai sao của Mễ Quốc.


“Orison, tại sao lại để binh sĩ của tôi mạo hiểm đâm đầu vào chỗ chết như thế hả?”


Lawrence có thân hình vạm vỡ xông đến túm lấy cổ áo Orison, tức giận chất vấn.


Orison vội giải thích: “Tướng quân Lawrence đừng tức giận. Tôi cũng không muốn như thế, tên vua Bắc Lương này quá mạnh, tôi nghĩ một đội đặc chủng có thể âm thầm giết hết bọn chúng mà không ai biết. Ai ngờ vua Bắc Lương đó lại có tính cảnh giác cao đến thế chứ…”


“Hừ!”


Lawrence đẩy mạnh Orison ra, tức giận nói: “Orison, tôi mong ông tự xử lý ổn thỏa, đừng có mà lấy đội đặc chủng tác chiến của tôi ra làm vật hy sinh. Nếu không người đầu tiên tôi bắn chết là ông đấy!”


Dứt lời, Lawrence rời khỏi lều.


Orison hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.


Đồng thời ông ta càng thêm căm hận Tiêu Chính Văn.


Thời gian từng phút từng giây trôi qua.


Sáng hôm sau.


Mọi người rời khỏi lều chậm rãi đi đến lối ra vào của hẻm núi ma quỷ.


Đến bây giờ mọi người mới nhận ra cả hẻm núi chỉ có một con đường sâu hun hút để đi vào bên trong.


Đứng trước hẻm núi, ai nấy cũng đều cảm nhận được sự lạnh lẽo và không khí đẫm máu đáng sợ liên tục tỏa ra từ tận sâu bên trong.


Thậm chí họ còn nghe được tiếng thét gào và tiếng hô giết.


“Đến rồi!”


Đôi mắt Tiêu Chính Văn bỗng lóe sáng nhìn chằm chằm vào lối ra vào và nơi sâu thẳm của hẻm núi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất