Chương 987: Người còn thì Bắc Lương còn
Trong nháy mắt, một nghìn binh lính canh gác còn lại của chiến bộ Bắc Lương, tay cầm súng, lợi dụng các pháo đài, tường thép bên trong chiến bộ để làm vật che chắn cơ bản nhất!
Thế nhưng bên ngoài, một trăm nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long càng lúc càng kéo tới gần, sát khí ngút trời!
Bọn chúng đều mặc áo giáp sắt đen, tay cầm đủ loại vũ khí tác chiến như súng ống, cung tên lửa!
Mỗi một bước chân nện xuống đều giống như tiếng sấm chấn động khắp cả mặt đất!
Mãi đến cuối cùng, khi một trăm nghìn binh lính của quân đoàn Đồ Long chỉ còn cách chiến bộ Bắc Lương năm trăm mét thì đột nhiên dừng lại!
Sau đó, Hán Vương cùng ba chiến tướng bên cạnh bước ra rồi đứng phía trước đại quân, quét mắt nhìn chiến bộ Bắc Lương phía trước, khoé miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười khẩy!
“Một nghìn binh lính canh gác mà cũng muốn ngăn tôi lại ư?”
Hán Vương cười nhạt, trong đáy mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng và thâm độc.
Trong mắt cụ ta, một nghìn binh lính canh gác bên trong chiến bộ Bắc Lương kia hoàn toàn chỉ là đống bùn cát trên đường một trăm nghìn đại quân Đồ Long tiến công vào Bắc Lương!
Nhấc tay lên là có thể tiêu diệt được hết!
Thế nhưng, cụ ta lại không muốn tiêu diệt dễ dàng như thế!
Cụ ta cao giọng gầm lên: “Tôi, Hán Vương! Bây giờ chính thức tiếp quản Bắc Lương! Bất cứ binh lính Bắc Lương nào chịu đầu hàng thì tôi nhất định sẽ chăm lo cho ba đời nhà người đó! Các vị đều là dũng sĩ chiến đấu vì đất nước! Bây giờ Thiên Tử Hoa Quốc vô dụng, ngu đần! Đây chính là thời cơ tốt nhất tôi chờ đợi để các nghĩa sĩ khởi binh đổi chủ, xây dựng lại thanh danh cho Hoa Quốc! Các vị dũng sĩ, còn chần chừ gì mà không gia nhập về dưới trướng của tôi, làm việc thay cho tôi! Sau khi chiến thắng, các dũng sĩ đều sẽ được phong quan tiến chức!”
Những lời này của Hán Vương quả thực rất có tính cổ động!
Đặc biệt là những lời hô hào trước thế trận của đại quân một trăm nghìn người thì càng kích động lòng người hơn.
Thế nhưng, cụ ta đã quên mất, nơi này là Bắc Lương!
Nơi này là chiến bộ Bắc Lương bất khuất nhất của Hoa Quốc!
Mỗi một binh lính của nơi này đều là người bảo vệ trung thành nhất của Hoa Quốc!
Trong chiến bộ, một thiếu tướng mặc quân trang tiến lên phía trước, đối diện với sát khí và sự hùng hồn của đại quân Đồ Long một trăm nghìn người, phẫn nộ gầm lên: “Tên giặc già Hán Vương, nơi này là Bắc Lương của Hoa Quốc! Những binh lính Bắc Lương chúng tôi tuyệt đối không phản bội lại chủ soái của mình! Tuyệt đối không phản bội lại Thiên Tử! Tuyệt đối không phản bội lại Hoa Quốc! Ông từ bỏ ý định này đi! Ở nơi này chỉ có chiến đấu tới chết! Muốn tiến vào Bắc Lương thì bước qua xác của chúng tôi trước đã!”
Những lời này lập tức cổ vũ cho tinh thần của một nghìn binh lính canh gác!
Mọi người cùng hô lên!
Những tiếng hô lớn này mặc dù không vang dội bằng tiếng gầm gừ phẫn nộ của đại quân một trăm nghìn binh lính phía đối diện, thế nhưng cũng đủ để biểu hiện ý chí liều chết của bọn họ!
Sắc mặt Hán Vương bỗng trở nên u ám, lắc đầu, nói: “Một đám ngu như bò! Giết! Không giữ lại bất cứ tên nào!”
Một chiến tướng bên cạnh gật đầu rồi giơ tay lên, năm nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long vác súng xông tới!
Không cần đến toàn bộ đại quân một trăm nghìn người ra trận!
Trong mắt Hán Vương, năm nghìn tử sĩ là đủ để tiêu diệt gọn một nghìn kẻ ngoan cố này chỉ trong nháy mắt!
Pằng pằng pằng!
Tiếng súng chấn động!
Ầm ầm ầm!
Lửa đạn vang trời!
Phía trước chiến bộ Bắc Lương lập tức chìm vào biển lửa!
Một nghìn binh lính canh gác và năm nghìn tử sĩ Đồ Long vừa khai chiến đã đạt đến cấp độ ác liệt!
Khiến cho mấy người Hán Vương vô cùng bất ngờ chính là sức mạnh chiến đấu của một nghìn binh lính canh gác này cao lạ thường!
Bọn họ lợi dụng tường thép phòng hộ của chiến bộ, còn cả vũ khí tác chiến như xe tăng và pháo đài bên trong để ngăn chặn bước tiến công của năm nghìn binh lính quân đoàn Đồ Long!
Chỉ trong thoáng chốc, năm nghìn binh lính tiên phong của quân đoàn Đồ Long đã thương vong mất một nửa!
Mà một nghìn binh lính canh gác của chiến bộ Bắc Lương thì chỉ chết mất hơn một trăm!
Hán Vương nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trầm xuống, bàn tay giơ lên, phẫn nộ nói: “Thêm năm nghìn quân nữa! Giết sạch bọn chúng cho tôi!”
Rầm rầm rầm!
Năm nghìn binh lính của quân đoàn Đồ Long lại xông lên thêm lần nữa!
Chiến trường lại chìm trong trạng thái kịch liệt!
Toàn bộ mười nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long đều điên cuồng đánh vào chiến bộ Bắc Lương!
Một nghìn binh lính canh gác đang dồn lực để đối kháng với số quân địch gấp hơn mười lần bọn họ!
Mà cùng với sự ác liệt của trận chiến, mười nghìn tử sĩ tiên phong của quân đoàn Đồ Long cũng nhanh chóng ép sát chiến bộ Bắc Lương!
“Xông lên! Giết hết! Có chết cũng phải giữ lấy Bắc Lương!”
“Chiến đấu tới giọt máu cuối cùng!”
“Người còn thì Bắc Lương còn! Người chết thì tinh thần Bắc Lương vẫn sẽ mãi còn đó!”
Cuối cùng, kèn lệnh xung phong vang lên!
Hơn năm trăm binh lính canh gác Bắc Lương còn lại vác súng trên vai, đối diện với màn mưa đạn và hoả lực trước mặt, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng mà xông ra phía trước!
Đây là một trận chiến ác liệt cực độ!
Là một trận chiến mà lực lượng chênh lệch quá lớn!
Cũng là chiến cục ác liệt nhất, khoa trương nhất trong lịch sử tất cả quân sự hiện đại.
Một nghìn binh lính canh gác Bắc Lương đều đã ngã xuống, dùng xương máu và sinh mạng của mình để bảo vệ cho Bắc Lương!
Một nghìn người, một nghìn linh hồn Bắc Lương đã dùng chính cái chết của mình để tiêu diệt chín nghìn tử sĩ tiên phong của quân đoàn Đồ Long!
Lúc này, bên ngoài chiến trường, Hán Vương và một trăm mười nghìn binh lính của quân đoàn Đồ Long sau lưng, nhìn những cái xác nằm chất chồng trên mặt đất và cả chiến bộ Bắc Lương đang chìm trong biển lửa với vẻ mặt lạnh tanh!
Phải có tinh thần coi thường cái chết mạnh mẽ như thế nào mới có thể đạt được kết quả chiến đấu giống như vậy?
Phải là đội ngũ như thế nào mới có thể chiến đấu tới mảnh giáp cuối cùng, tới giọt máu cuối cùng cơ chứ?
Hán Vương trầm mặc, nhíu chặt mày.
Cụ ta kính phục đoàn binh lính canh gác này, cũng kính phục Bắc Lương.
Thế nhưng, bất cứ kẻ nào ngáng đường cụ ta thì đều phải chết!
Thứ cụ ta muốn là Hoa Quốc, là địa vị bá chủ toàn thiên hạ!
Vì mục tiêu này, vì dã tâm này, có chết thêm bao nhiêu người cũng không thành vấn đề!
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Hán Vương giơ tay, phẫn nộ gầm lên: “Toàn quân, xuất phát! Mục Tiêu là Long Kinh!”
Chiến bộ Bắc Lương chỉ cách Long Kinh tám trăm kilomet!
Từ nơi này, nhờ vào xe quân sự vận chuyển của chiến bộ Bắc Lương và cả máy bay vận chuyển ở sân bay gần đó là có thể đến Long Kinh trong vòng hai tiếng đồng hồ!
Đây chính là mục đích sau cùng của Hán Vương!
Dưới tình hình đại quân hỗn chiến khắp nơi bên ngoài biên giới, tập kích Bắc Lương, tiến công vào Long Kinh rồi đoạt lấy Thiên Tử Các!
Cứ như thế, đại quân áp sát thành, quân lực Long Kinh thì trống rỗng, chỉ vậy là đủ để lật đổ tất cả!
“Toàn quân xuất phát! Mục tiêu là Long Kinh!”
Ba chiến tướng lớn tiếng hô lên về phía một trăm mười nghìn người của đại quân Đồ Long!
“Rầm rầm rầm!”
Một trăm mười nghìn người của đại quân Đồ Long ngửa cổ hô vang, bắt đầu xuất phát!
Thế nhưng!
Lúc này, phía trước trận địa của đại quân một trăm mười nghìn người, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nơi cuối con đường phía đối diện chiến bộ Bắc Lương có ba bóng người đột nhiên xuất hiện cùng với ánh tà dương!
Trên con đường, ba bóng người toát lên sát khí ngút trời, bóng đen bị ánh chiều tà kéo ra rất dài!
Sự xuất hiện của bọn họ giống như vừa bước ra từ trong ráng mây đang bốc cháy, đặt chân lên vũng máu tươi vương vãi đầy mặt đất, bước trên sự thê lương ám ảnh cả không gian, cả người họ ngùn ngụt lửa giận, cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt của Hán Vương và một trăm mười nghìn người của đại quân Đồ Long!
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Rõ ràng chỉ là ba bóng người, thế nhưng mỗi bước chân hạ xuống lại giống như một đại quân cả triệu người, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngợp trời!
Sau khi mấy người Hán Vương nhìn rõ mấy bóng người đột nhiên xuất hiện kia thì mới hít sâu một hơi!
Người đi đầu trong số ba bóng người đó lại gầm lên với giọng điệu hùng hồn và dữ tợn: “Tôi còn thì Bắc Lương còn! Bất cứ tên giặc nước ngoài nào muốn đặt chân vào Bắc Lương thì chỉ có chết!
Ầm!
Câu nói này có sát khí cao tít tầng mây, ý chí chiến đấu giống như gió bão, bao trùm cả Bắc Lương!
Hán Vương nhíu mày nhìn ba bóng người đang tiến lại gần, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng nói: “Vua Bắc Lương, thật không ngờ cậu lại trở về rồi.”