Chiêu Chiêu Hoài Ngọc

Chương 1

Chương 1
Năm cập kê, ta tự tay chôn dưỡng mẫu rồi theo người vào hoàng cung.
Trở thành công chúa.
Người trong cung nói ta là con gái do Tiên hoàng hậu sinh ra trong khoảnh khắc cuối đời, ngay trước khi bà tự thiêu.
Khuôn mặt ta giống hệt Tiên hoàng hậu.
Sao lại không giống cho được?
Mười lăm năm qua, từng bữa ăn ta chỉ có đói khát hành hạ, ngày ngày bị cho uống thuốc.
Cũng may, khổ tâm không phụ lòng người.
Chốn cung cấm này, cuối cùng ta cũng đã bước chân vào rồi.
...
Cẩm Thư là một nữ nhân tàn nhẫn.
Từ khi ta có ký ức, mỗi bữa bà ta chỉ cho phép ta ăn ba miếng rau, một miếng cơm.
Vì sợ đói, ta luyện đến mức có thể nuốt trọn cả bát cơm trong một hơi.
Cẩm Thư thấy thế cũng chẳng đánh, chẳng mắng, chỉ bắt ta quỳ trước bài vị trơ trọi kia.
Khi còn nhỏ, ta chưa hiểu chuyện, vẫn còn biết rơi lệ vì tủi thân.
Sau này hiểu chuyện rồi, không cần bà ta nhắc nhở, ta tự mình đếm từng hạt cơm, tuyệt không dám ăn quá một hạt.
Ngoài việc phải nhịn đói, Cẩm Thư còn bắt ta uống những thang thuốc đắng ngắt.
Bà ta nói, thuốc này có thể khiến ta lớn chậm lại, đến mức cả Thái y lão luyện nhất cũng không nhìn ra tuổi thật của ta.
Ban đầu, Cẩm Thư còn định ra tay trên khuôn mặt ta.
May thay, càng lớn ta lại càng giống Hoàng hậu, nên mới tránh được trận da thịt này.
Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, Cẩm Thư liền dứt khoát quyên sinh, nhanh đến nỗi ta còn chưa kịp khóc.
Vừa chôn cất xong bà ấy, người trong cung đã đến.
Là một thái giám già, mặt mày hiền hậu.
Khi ông ta nhìn thấy ta, hẳn là rất vui mừng.
Bởi dù sắc mặt ông không thay đổi gì, nhưng đôi tai lại khẽ run lên.
Cẩm Thư từng nói, chỉ khi người ta cực kỳ kích động, tai mới run như vậy.
Ông ấy tự xưng là Tổng quản Thái giám – công công họ Uông, đến đón ta hồi cung.
Nói rằng ta là cốt nhục của Tiên hoàng hậu, là công chúa hoàng tộc, cành vàng lá ngọc.
Chuyện tốt như thế, ta há lại chối từ?
Lập tức theo ông lên kiệu nhỏ dát vàng.
Kiệu đi một mạch từ cổng cung đến thẳng ngự thư phòng.
Công công Uông bảo, đây là đại ân vinh hiển, trước nay chưa từng có ai được như vậy.
Một thứ nếu chỉ mình ngươi có, thì nên biết điều một chút, đừng vội mừng rỡ.
Lời này của ông là nhắc nhở ta, ta nghiêm cẩn cảm tạ, rồi theo ông bước vào thư phòng.
Thư phòng của Hoàng thượng cũ hơn ta tưởng, cũng không có gì lấp lánh đẹp đẽ, thật chẳng ra làm sao.
Chỉ có điều, Hoàng thượng trông cũng tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, trẻ đến mức chẳng giống một người cha.
Khi thấy ta, nét mặt Người như ngây ra, cây bút chu sa trong tay cũng rơi xuống đất.
Ta thuận tay nhặt lên đưa trả, nhớ lời dặn của Cẩm Thư, ta dùng cả hai tay dâng lên.
Thế nhưng Người không nhận, toàn thân run rẩy không ngừng.
Thì ra Hoàng thượng cũng biết khóc, chỉ là không bật thành tiếng, chỉ nghe được tiếng giọt lệ rơi xuống giấy.
“Ngươi thật giống mẫu hậu ngươi…”
Nghe Người nói thế, ta nghĩ bụng: Nếu không giống, e là mặt ta đã bị Cẩm Thư rạch nát rồi!
Ta ngơ ngác nhìn Người khóc.
Thấy vành mắt đỏ hoe, hàng mi run rẩy ấy, lòng ta cũng chợt chua xót.
Không biết Cẩm Thư dưới đất có lạnh, có đói không…
Nghĩ tới đây, ta cũng rơi lệ theo.
Công công Uông đứng bên vỗ tay than thở:
“Hoàng thượng, quả là phụ tử tâm linh tương thông, Người rơi lệ, tiểu điện hạ cũng thương tâm vô hạn.”
Hoàng thượng nhìn ta, thoạt đầu nở nụ cười, rồi bỗng giận dữ:
“Cẩm Thư – con tiện tỳ ấy! Dám bắt cóc hoàng tự, lại còn ngược đãi nhi tử của trẫm, dưỡng đến gầy guộc như vậy! May mà ả chết rồi, nếu không trẫm nhất định lột da róc thịt ả!”
Ta run lên một cái, thầm nghĩ Cẩm Thư chết cũng thật đúng lúc.
Chỉ trong một nén nhang ngắn ngủi, Hoàng thượng đã khóc, đã cười, lại nổi giận, cứ như diễn một màn đổi mặt trên sân khấu vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất