Chương 2
Đã nhập cung, tất phải đi bái kiến các bậc trưởng bối.
Sau khi ra mắt Hoàng thượng – người tôn quý nhất, kế tiếp là Thái hậu – người tôn quý thứ hai.
Trên đường đến cung Vĩnh Thọ, công công Uông đưa ta đi ngang một đống hoang tàn.
Cỏ dại mọc um tùm, vách tường đổ nát.
“Tiểu điện hạ, phía trước chính là nơi Tiên hoàng hậu qua đời. Lâu ngày không người lai vãng, Người cứ đứng ở đây một lát là được.”
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu.
Lấy bùn đen bên đường vun thành lư hương, cắm mấy nhánh cỏ đuôi chó coi như thắp hương.
Công công Uông chỉ biết cười khổ, đưa ta khăn tay lau sạch.
Tới cung Vĩnh Thọ thì trời đã đứng bóng.
Thái hậu có vẻ tâm tình không tốt, không cho gặp cũng không cho ta rời đi.
Lệnh cho ta quỳ ngoài điện.
Hoàng cung này, quả nhiên vẫn thích bắt người quỳ như thế.
Đầu gối của Cẩm Thư cũng vì quỳ trong cung mà hỏng mất, mỗi khi trời đông là lại đau nhức từng ngày.
Nghĩ đến Cẩm Thư, ta liền ngẩng lưng thẳng dậy. Ta chưa từng quên mục đích vào cung của mình.
Quỳ rất lâu, lâu đến mức nắng như muốn thiêu cháy cả người ta.
Ta nghe sau lưng có tiếng bước chân vội vã – là Hoàng thượng đến.
Người cũng không bảo ta đứng dậy, chỉ liếc nhìn ta một cái, rồi xông thẳng vào trong điện.
Rất nhanh, trong điện vọng ra tiếng tranh cãi:
“Mẫu hậu, Người làm vậy là sao? Đứa trẻ này vừa mới hồi cung, sao Người lại nghiêm phạt nó như thế?”
“Dòng máu còn chưa rõ ràng, Hoàng nhi chớ nên khinh suất.”
“Mẫu hậu, người nhìn xem khuôn mặt kia đi, đó chính là cốt nhục của Phối Ngọc!”
“Cũng chưa chắc đã là huyết mạch nhà họ Vương.”
Cả đại điện chợt lặng đi, giây lát sau, tiếng hoàng đế khàn đặc vang lên:
“Nhà họ Vương còn ai sống sót? Từ già đến trẻ đều bị Thừa Ân hầu giết sạch, từng người đều đã được đối chiếu với tranh vẽ!”
Lúc này cả điện càng lặng như tờ. Một hồi lâu sau, Uông công công mới đến dìu ta dậy.
Ta lảo đảo đi tới, rốt cuộc cũng được diện kiến vị tổ mẫu trên danh nghĩa của mình.
Bà là một lão phụ gầy gò, mặt mày cay nghiệt, cho dù đầu đầy trâm ngọc, thân khoác xiêm y hoa lệ, cũng không che được mùi mục rữa từ xương tủy.
Bên cạnh bà còn có hai phi tử xinh đẹp, một người mắt lạnh như sương, một kẻ miệng cười mà lòng không.
“Niệm Ân tham kiến phụ hoàng, thái hậu nương nương, Thục quý phi nương nương, Trân phi nương nương.”
“Niệm Ân? Ngươi tên là Niệm Ân?”
Giọng hoàng đế run rẩy.
Ta lại hành lễ, chậm rãi đáp: “Bẩm phụ hoàng, Cẩm Thư nói đây là tên mẫu thân đặt cho ta trước khi qua đời, để tưởng niệm ân đức của người.”
Hoàng đế lại bật khóc. Ngay trước mặt ba nữ nhân, người khóc đến nỗi mặt mũi họ đều xanh lét.
Ngay sau đó, hoàng đế ban cho ta phong hiệu: Hoài Ngọc công chúa, ăn lộc ngàn hộ.
Ba nữ nhân kia sắc mặt càng khó coi.
Theo ta thấy, các nàng thật chẳng thông minh gì cho lắm.
Chẳng phải người đời vẫn bảo: nhà xí mới xây, ba ngày còn thơm.
Huống hồ gì ta là một “nữ nhi mới ra lò”.
Phụ hoàng còn chưa diễn đủ vai từ phụ, các nàng càng dìm ta, người lại càng thương tiếc.
Kết quả là, danh hiệu ta có rồi, cung điện cũng có, vàng bạc châu báu cũng có.
Nếu Cẩm Thư biết chỉ cần bịa ra một cái tên mà đổi được nhiều thứ đến thế, nhất định sẽ khen ta thông minh.
Sau khi hoàng đế rời đi, thái hậu trút giận lên người ta, sai mụ vú dẫn ta đi lục soát người.
Từ trong ra ngoài, đến từng sợi tóc cũng bị lục xét.
Cuối cùng còn đem ta ngâm vào nước, suýt nữa dìm chết ta.
Nước tràn vào mũi, vào tai, cảm giác nghẹt thở khiến ngực ta như muốn nổ tung.
Ý thức ta mơ hồ.
Lờ mờ nghe thấy nữ tử có đôi mắt lạnh lùng nói: “Loại tiện chủng năm xưa chưa giết sạch, nay phải nhổ cỏ tận gốc. Cô mẫu chớ có mềm lòng.”
“Thục Ninh, giết một công chúa hậu cung chẳng khó, nhưng lúc hoàng nhi còn quan tâm thì chưa thể ra tay, đành chờ dịp khác vậy.”
Hỏng rồi, các nàng ăn một lần đau, giờ đã rút kinh nghiệm.
Nhưng không sao, ta chờ được mười lăm năm rồi, còn sợ không đủ kiên nhẫn sao? Chỉ cần chờ thời cơ.