Chương 12: [HOÀN]
Ba năm sau, ca ca trở về kinh, được lập làm Thái tử.
Thục quý phi không qua nổi mùa đông, bệnh mất.
Không lâu sau đó, Thái hậu cũng quy tiên.
Hoàng đế trong một đêm bạc đầu, già yếu đi nhiều. Người thường triệu ca ca đến chơi cờ, nhưng ca ca bận rộn, thời gian rảnh không nhiều.
Chỉ có ta, kẻ vô sự, thường xuyên vào thăm người.
Đến sinh thần của người, ta lén lút đến chúc mừng, dâng lên một món lễ.
Người vừa xem xong liền phun một ngụm máu tươi, đổ vật xuống giường, miệng méo, không nói nổi lời nào.
Ta ghé sát vào tai người, nhẹ nhàng kể lại những năm tháng qua ta đã sắp đặt thế nào.
Năm xưa, sau khi quân Lương Châu khó nhọc đánh lui Nhung Nhân, cả vùng Lương Châu hoang tàn, dân số tiêu điều.
Vương gia bao đời sinh ra và lớn lên ở Lương Châu, đã sớm trở thành máu thịt của mảnh đất ấy.
Thế nhưng, tân đế vẫn không yên tâm. Cùng với phần thưởng công trạng ban xuống, còn có một đạo thánh chỉ – triệu nữ nhi duy nhất của Vương gia là Vương Phối Ngọc vào cung làm hậu.
Đây là phép thử của đế vương. Vương gia có thể từ chối, nhưng sau khi từ chối thì sao? Là bãi binh, giáng tội, hay tru di cả nhà?
Lương Châu hoang tàn không chịu nổi một trận chiến nữa, mà nơi biên giới, Hồi Cốt, Nhung Nhân, Thổ Phồn vẫn dòm ngó từng ngày.
Vương Phối Ngọc một lần nữa đứng ra, bỏ lại con gái mới ba tháng tuổi, nói:
“Ta gả.”
Nhưng sự nhún nhường nhất thời không xoa dịu được nghi kỵ của một vị quân vương trẻ tuổi.
Công công họ Uông nói đây là ân điển lớn nhất thiên hạ, chưa từng có người được hưởng.
“Như vương”, tức là lòng quân, lòng dân – đều chỉ có thể thuộc về thiên tử.
Dù Vương gia có tình nguyện buông bỏ tất cả, hoàng đế cũng không tin bọn họ thật sự đã buông bỏ.
Vì vậy, hoàng đế lập thái tử, phong Vương lão tướng quân, ra chiếu triệu toàn bộ Vương gia vào kinh nhận phong.
Một khi đế vương nghi ngờ người có tâm phản, thì tốt nhất người đó nên phản ngay lập tức, nếu không sẽ là đường chết không lối về.
Kết cục của Vương gia cũng chính là vậy.
Vương lão tướng quân thản nhiên chịu chết. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Ông tuyệt đối không làm loạn thần tặc tử. Dân chúng vất vả mới được yên bình, ông sao có thể vì tính mạng trăm miệng ăn nhà mình, mà kéo cả thiên hạ xuống nước?
Vương hoàng hậu đương nhiên hiểu rõ tính tình của phụ thân. Vì thế, trước khi Vương gia vào kinh, nàng bí mật lệnh các phòng chọn ra người kế thừa, giao cho thân tín dẫn đi, thay tên đổi họ, trà trộn vào quân Lương Châu, giữ lại huyết mạch cho Vương gia.
Trong cung, nàng cũng bố trí không ít ám tuyến, bảo vệ đứa con trai độc nhất.
Sau khi làm xong mọi thứ, Vương hoàng hậu tuyên bố đã mang thai ba tháng, rồi lén gặp ta một lần.
Nàng hỏi ta, là muốn bảo vệ đệ đệ, hay muốn mai danh ẩn tích rời xa chốn này?
Ta nói — ta muốn bảo vệ đệ đệ.
Lúc ấy, hoàng đế vùng vẫy ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu trợn to nhìn ta, miệng há ra khép lại như muốn nói điều gì đó…
“Ngươi muốn hỏi ta, rốt cuộc có phải con gái của ngươi hay không ư?”
Ta cười khẽ, tiếng cười mang theo vài phần cay nghiệt:
“Dĩ nhiên là không rồi. Chuyện Hoàng hậu mang thai từ đầu đến cuối vốn chỉ là một màn kịch, chỉ để giữ lại một tia hy vọng cho tương lai mà thôi!”
Hoàng đế miệng phát ra tiếng khò khè, đầu nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Dĩ nhiên, ta không đời nào nói cho hắn biết — năm đó Hoàng hậu cùng Tướng quân Tần Chung mạo hiểm tiến sâu vào doanh trại địch của Hồi Cốt, bắt giữ công chúa của Hồi Cốt vương. Tần Chung trúng mê dược, Hoàng hậu dùng thân mình để giải độc, kết quả mang thai trong âm thầm, sinh ra ta — đứa con rơi không nên có.
Vì sao Tần Chung cả đời không cưới vợ, vì sao luôn chiều chuộng ta vô điều kiện?
Là vì trong lòng hắn mang nỗi hổ thẹn — vì phú quý của họ Tần, hắn dâng vợ mình cho người khác! Hắn thẹn với ân cứu mạng của Vương Phối Ngọc, thẹn với sự dạy dỗ của nhà họ Vương! Càng thẹn với ta — đứa con gái ruột mà hắn chưa từng nhận.
Ta khép cửa điện lại, nhìn bóng dáng ca ca đang bước nhanh về phía ta. Hắn đã không còn là chàng trai gầy yếu năm xưa nữa — giờ đây vững chãi như tùng, từng bước trầm ổn, thành thục.
Ta mỉm cười đón lấy hắn, bước vào ánh nắng chan hòa phía trước.
Vương hoàng hậu — không, phải gọi là mẫu thân mới đúng.
Giờ đây ta đã có tư cách để gọi người một tiếng mẫu thân rồi.
Thiên hạ thịnh trị như thế này, có được như điều người hằng mong ước chăng?
— Hết —