Chương 4
Sau khi vội vàng thu xếp ổn thỏa, ta lập tức chạy đến lãnh cung thăm Đại hoàng tử.
Lúc ta đến nơi, huynh ấy đang bị đánh.
Kẻ cầm roi vận áo gấm, đầu đội ngọc quan, dung mạo có vài phần giống với Thục quý phi vốn nổi tiếng lạnh lùng.
“Hạng ngu xuẩn thối tha kia, con tiện tỳ cùng mẹ ngươi dám chọc giận mẫu phi ta, thì hôm nay ta đánh ngươi để xả giận thay bà ấy!”
Roi vụt xuống như gió, mạnh đến mức không khí cũng bị xé toạc.
Từng roi quất lên thân thể huynh ấy, trong nháy mắt đã để lại từng vệt máu loang lổ.
Huynh ấy gào thét, lăn lộn trên đất để tránh né, chẳng mấy chốc đã lấm lem như người bằng bùn, cát đất bám cả vào vết thương, nhưng huynh vẫn chưa dừng lại.
Ngốc thật, lăn trốn có ích gì chứ? Đứng lên mà chạy đi!
Ta nín thở, đôi mắt nóng rực như sắp tan chảy.
Đây là hoàng tử mang huyết mạch vương gia, là thái tử kim chi ngọc diệp, lẽ ra phải ngồi trên ngai cao, tránh xa gió sương.
Chứ không phải bị hành hạ lăn lóc giữa bùn đất thế này!
“Đồ tạp chủng, còn dám né nữa à? Ngươi và con tiện nhân kia, sớm muộn cũng giống con tiện mẫu các ngươi, bị thiêu thành tro bụi!”
Tiếng roi vụt, tiếng thét thê lương như kim châm thẳng vào lòng ta.
Tay ta run lên, móng tay bấu chặt vào khe gạch, miệng toàn mùi máu tanh.
Ta muốn lao vào cứu huynh ấy.
Nhưng không thể.
Khi xưa, Cẩm Thư từng dặn: "Chuyện nhỏ mà không nhẫn, ắt hỏng việc lớn."
Ta còn việc phải làm.
Ta ẩn mình trong bụi hoa, đợi đến khi bên trong yên tĩnh trở lại mới bò ra, lảo đảo bước tới.
Huynh ấy đã toàn thân đầy thương tích, không còn nhận ra hình người nữa, may mắn là vẫn còn rên rỉ.
Ta nhào tới định đỡ huynh ấy dậy, nhưng thân thể đầy vết thương kia khiến ta không biết phải ra tay từ đâu.
Ta dùng tay áo lau sạch lớp bùn đất trên mặt huynh, lộ ra gương mặt có đến tám phần tương tự với ta.
Vừa hé miệng, nước mắt ta đã lã chã tuôn rơi.
Lúc Cẩm Thư chết, ta còn chưa kịp khóc, bây giờ gộp cả hai lần, ta khóc như trút hết ruột gan.
Ta khóc, người nằm dưới đất ấy lại nở nụ cười, đưa tay kéo tay áo ta.
Giọng yếu ớt: “Đừng khóc, không đau đâu…”
Sao lại không đau? Cẩm Thư đánh tay ta ba cái, ta đã đau đến không cầm nổi chén cơm. Vậy còn huynh, da thịt rách nát như thế, chẳng biết phải chịu bao nhiêu roi mới nên thân như vậy.
Ta xõa tóc, làm dơ khuôn mặt, quỳ gối trước thư phòng hoàng thượng dưới ánh mắt kinh hãi của Vương công công.
Bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc qua lại ta cũng mặc kệ, chỉ cố chấp chờ đợi tiếng truyền bên trong vọng ra.
May mắn thay, hoàng thượng vẫn chưa hết hứng diễn tuồng, rất nhanh đã truyền ta vào.
Ta quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ: “Phụ hoàng, nữ nhi muốn về nhà. Chốn hoàng cung này đáng sợ quá, một khắc cũng chịu không nổi.”
“Con là công chúa của trẫm, hoàng cung chính là nhà con, sao lại nói vậy?”
“Nghe nói nữ nhi còn một vị huynh trưởng cùng mẹ, hôm nay đi thăm lại thấy huynh ấy bị người ta đánh đến sống chết chưa rõ. Nữ nhi bị dọa đến hồn bay phách tán. Hoàng cung sao lại có ác nhân? Nữ nhi cũng sẽ bị đánh sao?”
Mặt hoàng thượng trắng bệch rồi đỏ bừng, đích thân đỡ ta đứng dậy.
Ta ngoan ngoãn đứng lên, toàn thân run như chim cút non trong gió.
Xe ngự nhanh chóng đến lãnh cung. Huynh trưởng đáng thương của ta vẫn còn nằm trên mặt đất bùn lầy, gương mặt có đến tám phần giống ta đập thẳng vào mắt hoàng thượng.
Có lẽ đã lâu rồi hoàng thượng chưa từng gặp vị hoàng tử này. Nếu từng gặp, hẳn đã không xúc động khi nhìn thấy khuôn mặt giống ta đến vậy.
Ta cùng công công họ Vương dìu huynh đứng dậy. Huynh e dè nhìn hoàng thượng, vừa thấy tay ông ta khẽ động, huynh liền ôm đầu la lên: “Đừng đánh con! Ca ca đừng đánh con!”
Sắc mặt hoàng thượng đen sì như đáy nồi, giận dữ quát lớn: “Trong cung này còn có vương pháp hay không? Đường đường là hoàng tử lại bị đánh đập đến thế, lũ nội thị các ngươi đều là phường vô dụng sao?!”
Quân vương nổi giận, thiên hạ khiếp sợ.
Chỉ tiếc rằng vị phụ hoàng rẻ mạt của ta, nổi giận cũng chỉ là nổi giận.
Thục quý phi là cháu gái của Thái hậu, cha là Hầu gia được vua sủng, ca ca là đương kim tể tướng.
Con trai bà ta đánh một hoàng tử ngu ngốc thì đã sao? Có đánh chết cũng chỉ bị xử lý cho có lệ, nhấc cao đặt nhẹ.
Nhưng không sao, mối thù của huynh, ta sẽ tự mình trả.
Ta chỉ cần để hoàng đế biết, ông ta còn một vị đại hoàng tử, nay đã đến tuổi đội mũ, thế là đủ rồi.
Hoàng thượng không thể cho huynh ấy công đạo, nhưng có thể ban cung điện mới, người hầu mới, còn truyền ngự y đến xem bệnh.