Chiêu Chiêu Hoài Ngọc

Chương 5

Chương 5
Cung của huynh được sắp xếp ngay gần chỗ ta ở.
Huynh dưỡng thương xong, thay y phục mới, trông ra dáng một công tử tuấn tú, chỉ là gầy quá đỗi.
Ánh mắt huynh nhìn ta, sáng như có lửa cháy rực trong lòng:
“Muội là muội muội của huynh. Lúc muội còn trong bụng mẫu hậu, huynh đã từng thấy rồi!”
Ta mỉm cười lắc đầu. Không, ta không phải muội muội của huynh.
Ngược lại, ta mới là người đã thấy huynh khi còn là đứa bé đỏ hỏn.
Từ một cục bột nhỏ, huynh dần lớn thành tiểu thái tử tôn quý.
Ta từng như con chuột chui rúc trong sân sau, len lén dõi theo hào quang của huynh từ nơi tối tăm nhất.
Nay thế sự xoay vần.
Con chuột ngày nào thành công chúa kim chi ngọc diệp, còn tiểu thái tử được sủng ái nhất năm xưa lại trở thành kẻ ngốc.
Tim ta như ngâm trong hũ giấm, cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là “trăm mối cảm xúc đan xen” mà Cẩm Thư từng nói.
Ngàn lời vạn ý, cuối cùng ta chỉ nói được một câu:
“Huynh dưỡng thương cho tốt. Chúng ta còn nhiều việc phải làm. Ngày rộng tháng dài mà.”
Thế nhưng rõ ràng, các nữ nhân trong hậu cung không mong huynh hồi phục.
Thái hậu lấy cớ thăm bệnh, triệu huynh đến cung Vĩnh Thọ.
Chưa từng thấy ai đi thăm người bệnh mà bắt người bệnh tự mình chạy đến như vậy.
Nhưng cũng không sao. Họ cứ việc làm điều họ muốn, còn ta đã có sắp đặt của riêng mình.
Trên đường cung vắng lặng không một bóng người.
Ta đá vỡ lư hương ngày trước ta từng nặn, cúi người nhặt một vật.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, luôn theo sát không nhanh không chậm. Ta lập tức rẽ vào lãnh cung bỏ hoang, ngồi đợi thỏ.
Rất nhanh, con thỏ đã đến rồi.
Nhị hoàng tử có thừa tàn độc, nhưng lại thiếu vài phần thông minh, đến mức chỉ dẫn theo hai tên thị vệ.
Hắn chặn ta trong lãnh cung:
“Thì ra là con tiện tỳ ngươi đến trước mặt phụ hoàng tố cáo! Hôm nay để bọn ca ca này hầu hạ ngươi, tiễn ngươi xuống hoàng tuyền làm con quỷ phong lưu!”
Nhị hoàng tử nở một nụ cười âm hiểm, khẽ động ngón tay.
Tên tuỳ tùng phía sau lập tức ép sát về phía ta.
Chúng đều thân hình cao lớn, rắn chắc, chớ nói là hai, chỉ một tên thôi cũng đủ bóp chết ta.
Ta vội vàng né tránh, nhưng hoảng loạn mất phương hướng, không ngờ lại lao thẳng đến trước mặt Nhị hoàng tử.
Hắn lập tức đưa tay bóp chặt cổ ta, cười nham hiểm nói: “Đừng lo, rất nhanh thôi, tên ca ca ngốc nghếch kia của ngươi cũng sẽ xuống dưới bầu bạn với ngươi.”
Ta mỉm cười: “Vậy đa tạ trước, tặng ngươi một món quà đáp lễ.”
Thân thể ta khẽ nghiêng, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của hắn, tiện tay nhét một vật vào vạt áo hắn.
Sau đó, ta lập tức chạy trốn, núp sau cánh cửa cung nặng nề cách đó mười bước.
Nhị hoàng tử còn chưa kịp phản ứng.
“Ầm!”
Một tiếng nổ như sấm sét vang dội đất trời, cát đá văng tung toé, khói bụi cuồn cuộn.
Chốc lát sau, ta đưa tay bịt tai, hé đầu nhìn ra từ sau cửa.
Trong sân, không còn ai lành lặn — đúng theo nghĩa đen.
Một quả lôi đạn của quân Lương Châu, dùng để giết ba người thì quả là hơi phí.
Ta tránh những mảnh xác thịt be bét, theo con đường nhỏ trở về trong cung, vú Cầm đã chuẩn bị sẵn nước nóng từ lâu.
Ta gột rửa hết mùi khói thuốc trên người, lại cẩn thận chải bôi dầu hoa quế thơm nức lên tóc.
Khi âm thanh hỗn loạn vọng vào trong điện, ta đã ăn mặc chỉnh tề, không chút sơ hở.
Vú già bên cạnh Thái hậu vẻ mặt nghiêm nghị, quan sát ta từ đầu đến chân rồi ra hiệu mang đi.
Ta như một con chim cút bị trói, bị đưa tới điện Vĩnh Thọ.
Bị ép quỳ dưới đất, ta nhìn thấy ca ca đang quỳ ở góc bên kia.
Thái hậu xử phạt người chẳng có gì mới mẻ, luôn là bắt quỳ.
Ta len lén dịch lại gần ca ca, trao đổi với huynh ấy một ánh mắt ngầm.
Ca ca nở một nụ cười ngốc nghếch, lúng búng gọi: “Muội muội!”
Một màn kịch hỗn loạn này, đến gần giờ ngọ mới nghênh đón nhân vật chính xuất hiện.
Thục quý phi sắc mặt trắng bệch như người chết, tóc tai rối loạn, lảo đảo xông đến, trong tay nắm chặt một cây kéo.
Ta không né tránh, mặc cho nàng ta đâm tới — lưỡi kéo không lệch không chệch, đâm thẳng vào ngực ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất