Chiêu Chiêu Hoài Ngọc

Chương 6

Chương 6
Thái hậu được người đỡ ra, sắc mặt trắng bệch như sắp ngất.
Còn Thục quý phi lại bật cười như kẻ điên, miệng lẩm bẩm: “Con ơi, mẫu phi tới báo thù cho con đây, giết hai đứa tiện chủng này chôn cùng con!”
Ca ca ôm chặt lấy ta, nước mắt như từng giọt châu rơi lã chã trên mặt ta.
Huynh ấy đã chẳng còn tâm trí giả ngốc, gào lên như xé họng: “Thái y! Mau gọi thái y cứu muội muội của ta!”
Ta khẽ véo huynh ấy một cái, vậy mà huynh ấy cứng đờ người, không phản ứng gì, cái đồ ngốc này!
Rất nhanh sau đó, thái y đến, hoàng đế cũng đến.
Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, được Uông công công đỡ vào, nỗi đau mất con khiến người lảo đảo, rối loạn tâm thần.
Thục quý phi cười, Thái hậu khóc, ta thì rên rỉ thảm thiết, còn ca ca lại giống như một con gà ngốc, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Muội muội, muội muội…”
Điện Vĩnh Thọ rối loạn như một nồi cháo.
“Đủ rồi!”
Hoàng đế quát lớn, điện lập tức im bặt.
“Thái y, công chúa Hoài Ngọc thế nào rồi?”
Ta lập tức buông cây kéo đang giữ trong tay, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Thái y bẩm: “Khởi bẩm bệ hạ, công chúa Hoài Ngọc được khóa trường mệnh đỡ một đòn, tuy có tổn thương nhẹ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ca ca lúc này mới buông bàn tay nắm chặt của mình, ta dựa vào người huynh ấy, run rẩy nói: “Phụ hoàng, chuyện này là thế nào, thật đáng sợ…”
Hoàng đế đã không còn lòng dạ đóng vai phụ thân hiền từ, chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, không nói gì.
Lòng ta thoắt chùng xuống, cũng không dám lên tiếng nữa.
Chốc lát sau, thống lĩnh cấm vệ quân bước nhanh vào điện, bẩm báo: “Bệ hạ, Nhị hoàng tử và những kẻ đi cùng bị thiệt mạng bởi lôi đạn, hiện trường có mùi lưu huỳnh, còn phát hiện vỏ đạn bằng sắt.”
Hoàng đế chậm rãi ngồi xuống, như thể hoá đá, ánh mắt nhìn ta dần có lại chút ấm áp:
“Niệm Ân, con và ca ca con lui ra nghỉ trước đi, cả hai đều bị thương.”
Nhưng Thục quý phi vẫn không buông tha, nàng ta ngã sấp xuống đất, kiên quyết ngẩng cao đầu:
“Bệ hạ! Cho dù là lôi đạn thì sao? Từ khi con bé này vào cung, nhi tử của thiếp liền chết thảm, chẳng lẽ không liên quan gì tới nó?”
“Ngày Niệm Ân vào cung, mẫu hậu đã đích thân lục soát kỹ càng, đến cả sợi tóc cũng không bỏ qua. Nàng nói cho trẫm biết, một nữ tử vừa cập kê, thì từ đâu ra được lôi đạn?”
“Nhưng lôi đạn đó là của quân Lương Châu!”
“Nhưng quân Lương Châu nay đã không còn họ Vương nữa rồi!”
Đôi mắt hoàng đế đỏ ngầu, lời lẽ đối chọi gay gắt với Thục quý phi.
Thục quý phi như bừng tỉnh từ cơn mộng, mềm nhũn ngã xuống đất, đột nhiên bật ra tiếng gào khóc đau đớn đến xé lòng.
Bọn họ cãi nhau cái gì, ta và ca ca ngốc của ta tự nhiên chẳng hiểu.
Hai huynh muội yếu đuối đáng thương của chúng ta chỉ biết quỳ ở một bên, run rẩy không ngừng.
Hoàng đế đi đến, đỡ hai chúng ta dậy, vỗ nhẹ vai gầy guộc của ca ca, lại xoa đầu ta:
“Hai huynh muội các con thật là thân thiết.”
Ca ca nỗ lực hành lễ:
“Phụ hoàng, kể từ khi mẫu hậu qua đời, nhi thần sống mê mê muội muội suốt nhiều năm. Hôm nay thấy muội muội thoát chết trong gang tấc, mới như tỉnh mộng. Là nhi thần bất hiếu.”
Ánh mắt kinh ngạc của hoàng đế quét qua người chúng ta.
Ta mang theo giọng nghẹn ngào:
“Phụ hoàng, để con đưa ca ca về phủ có được không, con nhất định sẽ chăm sóc huynh ấy thật tốt… Trong cung có người đánh người giết, con sợ lắm…”
Hoàng đế thở dài một tiếng đầy u sầu:
“Niệm Ân, con mới vừa trở về đã muốn rời xa phụ hoàng rồi sao? Đừng nói những lời ngốc nghếch nữa, về nghỉ đi.”
Nói rồi còn ban cho một đống thuốc bổ và phần thưởng.
Ta hài lòng dắt tay ca ca rời khỏi.
Ra khỏi cung?
Đời này ta cũng không định rời đi. Khó khăn lắm mới trà trộn vào được, chưa báo hết thù thì sao có thể rời khỏi?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất