Chương 6: Thất Khiếu Chảy Máu
Ngoài hắn ra, còn có ai biết hận ta đến mức này, hận đến nỗi muốn đem tất cả những người bên cạnh ta đuổi tận giết tuyệt?
Mấy ngày tiếp theo, cậu cả vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Giang An Tự mỗi ngày đều châm cứu, dùng thuốc cho cậu, nhưng hiệu quả vô cùng nhỏ bé.
Lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Nguyên nhân của sự việc bắt nguồn từ tổ tiên ta.
Giang An Tự quyết định đến tổ trạch của ta một chuyến, tạm thời rời đi mấy ngày.
Ông bà ta ngày thường ở tại tổ trạch.
Ông bà ta là những người nổi tiếng trong thôn với nghề thầy cúng, thầy bói. Về tài xem phong thủy, xem đất thì cũng có chút tiếng tăm ở đây.
Ta và mẹ ở lại trông nhà.
Ban ngày ta chăm sóc cậu cả, buổi tối cho đệ đệ túc trực bên linh cữu, đến sau nửa đêm mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay, đột nhiên ta nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, huyên náo.
Người trong thôn tụ tập tốp năm tốp ba vây quanh trước cửa nhà ta.
"Tô Ly! Cút ra đây! Ngươi còn mặt mũi nào trốn ở bên trong hả?!"
"Tô gia các ngươi làm chuyện thất đức, có phải muốn hại chết người cả thôn chúng ta mới cam tâm hả?!"
Ta nghe những tiếng chửi rủa từ bên ngoài vọng vào, lòng dạ rối bời như tơ vò.
Tay ta nắm chặt chốt cửa, các đốt ngón tay trắng bệch.
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa lớn bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Một đám thôn dân giận dữ tràn vào.
Dẫn đầu là bà thôn trưởng, Vương thẩm.
"Tô Ly, cái đồ sao tai họa! Mày cút ra đây cho tao!"
Vương thẩm chỉ thẳng vào mặt ta mà chửi ầm lên.
"Vương thẩm, các người đang làm cái gì vậy?"
Ta cố nén lửa giận trong lòng, lớn tiếng phản bác.
"Tao làm gì? Dạo này trong thôn chúng ta hết người này đến người khác chết liên tiếp, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra. Tại sao cứ sau khi thằng đệ mày chết thì trong thôn lại xảy ra nhiều chuyện xui xẻo đến vậy hả?!"
Vương thẩm hùng hổ dọa người, không chịu nhường nhịn chút nào.
Ta bị bà ta nói cho á khẩu không trả lời được.
Từ sau khi đệ đệ chết, trong thôn đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái.
Đầu tiên là gia súc trong thôn chết bất thường liên tiếp, sau đó đến lượt người già và trẻ con trong thôn bắt đầu phát bệnh vô cớ, thậm chí còn có người... phát điên.
Lòng người trong thôn hoang mang, ai nấy đều nói nhà ta đã trêu chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ, nên mới liên lụy đến cả thôn.
Vương thẩm giận tím mặt chỉ thẳng vào mặt ta: "Chính là mày, cái đồ sao tai họa! Lúc mày sinh ra đời, trong thôn đã xảy ra nạn rắn, làm hại gà vịt chết sạch. Bây giờ lại gây ra chuyện, mày muốn cả cái thôn này chết hết mới vừa lòng hả!"
"Vương thẩm, bà ăn nói cho cẩn thận!"
"Cẩn thận cái rắm! Đêm thằng đệ mày chết, chính mắt tao thấy một con Hắc Xà to lớn từ trong sân nhà mày bò ra, mắt nó to hơn cả chuông đồng, lè lưỡi ra nhìn khiếp người! Chính là mày rước nó về đấy!"
Đúng lúc này, một giọng nói sắc lạnh, the thé vang lên từ trong đám đông.
"Mày bớt giả vờ vô tội đi! Thằng con tao mấy hôm trước tự nhiên phát điên, chạy đến trước cửa nhà mày, nói nó thấy thằng đệ mày biến thành lệ quỷ trở về rồi, còn đòi tìm mày báo thù! Nếu không phải tại thằng đệ mày, con tao làm sao thành ra thế này hả?!"
Người vừa nói là Trương bà tử trong thôn, con trai bà ta mấy hôm trước đột nhiên phát điên, gặp ai cũng đánh, còn nói là nhìn thấy quỷ, khiến cả thôn hoảng sợ.
"Nếu không phải tại mày, trong thôn làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy?"
Một người đàn ông lớn tiếng quát, hắn xắn tay áo lên, như muốn đánh người: "Con trâu nhà tao to khỏe như gấu, vậy mà hai hôm nay bỗng dưng lăn ra chết, mồm sùi bọt mép, mắt trợn ngược hết cả lên! Không phải nhà mày giở trò quỷ thì là cái gì?!"
"Cút khỏi thôn chúng ta!"
Đám người lập tức nhốn nháo như ong vỡ tổ, những lời chỉ trích, chửi rủa liên tiếp trút xuống như sóng trào về phía ta.
Ta bị chen chúc giữa đám đông, gần như không thở nổi.
Trong lòng đột nhiên nhói đau, phảng phất như vô số kiến đang cắn xé ta.
Liễu Thương Long?!
Trong đầu ta lập tức hiện lên hình ảnh hắn đã ép ta uống thuốc độc trước đây.
Cảm xúc của đám thôn dân ngày càng kích động, họ vung vẩy cuốc, đòn gánh trên tay, từng bước một tiến gần về phía ta.
Một giây sau.
Tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ.
"Chạy mau!"
"Không ổn rồi!"
"Yêu nghiệt!"
Đám người hoảng loạn lùi về phía sau.
Lúc này ta mới nhìn thấy, một người mang khí tràng vô cùng mạnh mẽ xuất hiện ở phía sau đám đông.
Đám người rối rít bỏ chạy, cứ như thể nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Ta ngẩn người, nhìn người đàn ông trước mặt.
Gương mặt ấy dần trở nên quen thuộc.
Càng gần, lại càng gần.
Trước mắt ta hiện ra một khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cao lớn, chắc phải tầm mét chín.
Ta cảm thấy cơ thể mình bỗng dưng lơ lửng, một bàn tay lạnh buốt ôm chặt lấy eo ta.
Hắn cúi đầu nhìn ta một cái, nhếch mép cười đầy trêu tức: "Sao, sợ rồi à?"
Hắn nhảy lên, mang ta trở về phòng.
Người đàn ông trước mắt tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
Ta bị hắn ném xuống nền đất lạnh như băng, cảm giác như toàn thân xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh.
"Liễu Thương Long, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Ta cố nén cơn đau, căm hận nhìn hắn.
Hắn nhìn xuống ta từ trên cao, "Tô Ly, ngươi tưởng rằng gả cho Giang An Tự là có thể thoát khỏi ta sao? Ta cho ngươi biết, ngươi sống là người của ta, chết cũng là ma của ta!"
Lúc này ta mới để ý, trong đôi mắt của Liễu Thương Long ánh lên một thứ ánh sáng đỏ yêu dị.
"Sợ sao?"
Hắn đột nhiên siết chặt vòng tay, ghì chặt ta đến nghẹt thở, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Tô Ly, ngươi không phải rất giỏi sao? Lại đi lấy một thằng mù, tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì..." Ta đau đến mức trước mắt tối sầm lại.
Hắn không những không buông ta ra, mà còn ôm ta càng chặt hơn, gần như muốn khảm ta vào xương cốt của hắn.
"Tô Ly." Giọng hắn trầm thấp và khàn khàn, "Cảm giác thuốc độc phát tác khó chịu lắm đúng không?"
Hắn khinh miệt cười một tiếng, ngón tay với khớp xương rõ ràng vô tình chạm vào khuôn mặt ta, ánh mắt u ám như muốn nuốt chửng ta.
"Giang An Tự hắn đã chạm vào chỗ nào của ngươi rồi?" Giọng hắn lạnh lẽo.
"Ta và hắn là vợ chồng..." Ta cắn chặt răng, cơn đau dữ dội khiến ta khó thở.
Ta thực sự không hiểu, ta đã đắc tội Liễu Thương Long điều gì.
Rõ ràng là ân oán của tổ tiên, nhưng sao ta lại cảm thấy, đây là ân oán giữa ta và Liễu Thương Long?
Liễu Thương Long cười lạnh một tiếng, đột nhiên túm lấy cổ áo ta, ta vô ý thức muốn phản kháng, nhưng bị hắn giam cầm chặt chẽ trong vòng tay.
"Ngươi ở đây, ở đây, còn có ở đây..."
Ngón tay thon dài của hắn như có như không lướt trên cơ thể ta.
Nơi nào hắn chạm đến, nơi đó khiến ta rùng mình.
"Chỗ nào trên người ngươi không có dấu vết của ta? Ngươi dám nói ngươi và hắn là vợ chồng?"
Ta bị lời nói của hắn làm cho xấu hổ đến không còn mặt mũi, nhưng lại không thể phản bác.
"Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Tại sao ngươi lại hận ta đến vậy?" Ta run rẩy hỏi.
Ta không sợ hắn.
Mà là cơn đau do độc dược gây ra khiến ta nghẹt thở, đến nỗi ta không còn tâm trí để sợ hãi.
Liễu Thương Long cúi đầu, cắn nhẹ vành tai ta: "Đây không phải là hiểu lầm, mà là mối thù huyết hải."
Ta cảm thấy độc dược đang phát tác ngày càng nghiêm trọng.
Mắt, miệng, mũi ta bắt đầu rỉ máu.
Giống hệt như cái chết của đệ đệ ta.
Thất khiếu chảy máu.
Ta cảm thấy trong cổ họng trào lên một vị tanh tưởi, nhưng lại không thể thốt ra nửa lời.
Hắn cười khẽ: "Để ngươi chết bây giờ thì dễ dàng cho ngươi quá rồi."
Liễu Thương Long mạnh mẽ giam cầm ta xuống dưới thân hắn.
"Ngươi có biết giải dược là gì không?".