Chói Mắt

Chương 69

Sự việc phải quay trở lại trước khi Tình Dã làm động tác nhào lộn, cô đã cởi áo khoác ra, vì cầm điện thoại nhào lộn sẽ rất bất tiện và sau đó khi tham gia nhảy lửa trại cô cũng không mang bên người, nên tất nhiên là để trong túi áo khoác. Mà khi ấy, tất cả mọi người đều cởi áo để trên sân vận động, đều là người quen biết nên cô nghĩ chắc chẳng có ai lấy áo khoác của mình làm gì.

Tuy nhiên, tình hình thực tế là sau khi Sử Mẫn thay La Hinh lớp A3 quay video, nên vị trí chỗ bọn họ ngồi tạm thời trống không và chẳng có ai để ý thấy người nào đó đã lấy áo khoác của Tình Dã.

Đoạn video được tua lại cách đây nửa tiếng, khi xem đến phút thứ bảy, tất cả mọi người trong ống kính đều đang cười nói vui vẻ, nhưng người ở bên ngoài là Hình Võ lại hô lên một tiếng: “Dừng lại.”

Sử Mẫn vội vàng ấn nút tạm dừng, tuy nhiên máy quay chỉ quay lại cảnh cả nhóm vây quanh một nam sinh nhảy nhót và hoàn toàn không quay đến vị trí trước đó bọn họ từng ngồi, cũng chẳng nhìn ra điều gì bất thường.

Vì vậy, cả ba cùng ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ một cách khó hiểu, Hình Võ lại nói với Sử Mẫn: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Sử Mẫn không dám làm trái bèn đưa điện thoại cho Hình Võ, Hình Võ nhanh chóng tua đoạn video về thời điểm vừa rồi, sau vài thao tác, video được anh phóng to lên gấp nhiều lần, rồi dừng lại ở vị trí ngồi trên góc bên phải.

Lúc này, Tình Dã mới nhìn thấy phía sau đoàn người, một cô gái mặc áo gió màu đỏ của trường Kim Long lướt qua đám đông, trên tay đang cầm thứ gì đó màu xanh bộ đội.

Hình Võ tiếp tục phóng to hình ảnh và giữ yên, sườn mặt đối phương là một cô gái hoàn toàn xa lạ, cũng không phải học sinh trường họ. Tuy nhiên khi nhìn thấy đại khái kiểu tóc của cô gái kia, thì Tình Dã đột ngột ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt như mũi tên, tìm kiếm xung quanh. Sau đó, ánh mắt cô đột nhiên tập trung vào một điểm, đồng thời giật lấy điện thoại từ tay Hình Võ, rồi sải bước đến chỗ đó. Hình Võ và Hổ Mập nhìn nhau và đi theo, Sử Mẫn thì biến sắc chạy lên phía trước.

Nhóm học sinh trường Kim Long mặc áo khoác, cầm nước đang chuẩn bị về lều nghỉ ngơi, khi bước chân Tình Dã không ngừng áp sát, đã có người dừng động tác lại, đồng thời nhìn về phía cô gái có khí thế bức người kia.

Tình Dã đột ngột dừng lại khi cách cô gái tóc gắn tên Điền Vi chỉ còn một bước chân, vẻ mặt tức giận, hỏi: “Cậu ném áo khoác của tôi vào lửa phải không?”

Tất cả mọi người xung quanh đều quay sang nhìn Điền Vi, cô ta quay trái ngó phải, hoàn toàn không tỏ ra yếu thế: “Cậu là ai?”

Khóe miệng Tình Dã nhếch lên đầy khinh thường, cô giơ tay đưa hình ảnh đang được dừng lại đến trước mặt cô ta. Hổ Mập đã đi đến phía sau Tình Dã, dáng người cao to, lúc này sắt mặt không hề tốt, trông có vẻ doạ người, anh ta cứ thế lên tiếng chửi thẳng Điền Vi: “Đoá sen trắng, giả, giả bộ cái đéo gì nữa?”

Hình Võ đứng bên cạnh Tình Dã, đôi lông mày nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh không giận mà uy.

Có lẽ Điền Vi bị thế trận này làm cho hoảng sợ, cô ta lập tức trở nên hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên nói với Tình Dã: “Mấy người là đồ thần…”

“Chát” một tiếng, chữ “kinh” còn chưa bật ra khỏi miệng cô ta, thì Tình Dã đã giơ tay lên cho cô ta một cái tát vào mặt.

Không gian mở vốn ồn ào náo nhiệt, bỗng trở nên im lặng, thậm chí đến những người không để ý tới động tĩnh bên này cũng phải kinh hãi quay lại nhìn cảnh tượng đang diễn ra vì tiếng cái tát quá to. Hổ Mập cùng Sử Mẫn hoàn toàn không ngờ rằng Tình Dã lại chẳng thèm lên tiếng mà cứ thế cho cô ta ăn tát và vô cùng sửng sốt trước hành động đột ngột này của Tình Dã.

Chưa nói đến những người không biết sự tình đang quan sát xung quanh, ngay cả Hình Võ cũng phải ngẩn người. Quen biết Tình Dã suốt thời gian qua, tuy anh rất rõ Tình Dã không phải là kiểu người cố nuốt giận, ngậm ngùi không lên tiếng, nhưng bình thường cho dù cô chịu thua thiệt thì cũng vẫn sẽ tạm thời nhẫn nhịn rồi đợi cơ hội trả thù, trước giờ chưa từng thấy cô nổi cơn giận tại trận như vậy.

Còn Điền Vi, người đột nhiên bị đánh thì khỏi phải nói, cô ta bị cái tát làm cho ngây người luôn rồi, lúc này nhóm học sinh trường An Trung còn đang chơi đùa cũng đã xúm lại, tầng trong tầng ngoài vây kín bọn họ.

Tình Dã tiến lại gần Điền Vi, bóng dáng mảnh mai của cô chợt bùng phát luồng khí cao ngút trời, ép Điền Vi hoảng sợ phải nhìn ra phía sau.

Hai chàng trai bên trường Kim Long không nhịn được nữa đành phải chạy tới, vừa định giơ tay lên chỉ vào Tình Dã thì bị Hình Võ đánh vào cánh tay, sau đó anh tiến lên trên một bước. Mà Hổ Mập ở bên cạnh cũng tự động nhích lên bảo vệ bên cạnh Tình Dã.

Tình Dã nheo mắt nhìn nam sinh vừa định chuẩn bị chỉ tay vào mặt mình và lên tiếng: “Cho cậu thêm một cơ hội, cậu còn muốn ra mặt vì cô ta nữa không?”

Có lẽ nam sinh này và Điền Vi khá thân nhau, biểu cảm lúc này đang ở giữa sự bất mãn và tức giận nhưng lại không dám nói, chỉ biết đực mặt ra đó.

Tình Dã khẽ nở nụ cười, giây tiếp theo cô lại tiếp tục giơ tay tát vào mặt Điền Vi, Điền Vi không dám tin, bưng mặt, trợn mắt liếc nhìn, giọng nói cũng trở nên thê lương: “Cậu còn đánh? Tôi muốn báo cảnh sát!”

Không ai ngờ rằng, Sử Mẫn vốn luôn yêu đuối lại bất ngờ đứng sau lưng Tình Dã, nói: “Cậu nói Tình Dã đánh người sao, ai chứng kiến? Nãy giờ tôi luôn đứng cạnh cô ấy, nhưng đâu có nhìn thấy.”

Sử Mẫn lặp lại nguyên vẹn câu nói mà Điền Vi nói ban ngày, đột nhiên học sinh trường An Trung nhớ tới việc phát sinh trong cuộc thi lúc chiều, bèn hô to: “Không nhìn thấy, không nhìn thấy…” Bọn họ chủ động dùng tường người để vậy chặt nhóm Tình Dã, khiến những người chẳng rõ chân tướng bên ngoài thực sự không nhìn thấy gì hết.

Khí thế của An Trung rất mạnh, khiến mấy người của trường Kim Long tự nhận thức được rằng mình đang thua kém nên đều im bặt.

Tình Dã không chút sợ hãi, cô lại tiến lên trước một bước, ánh mắt đầy áp bức, nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói cũng cao hơn vài phần: “Được, cậu báo cảnh sát cũng được, tìm Luật sư kiện tôi cũng không thành vấn đề, tuy nhiên chuyện tính sổ này cần phải chú ý thứ tự trước sau, tôi đến tìm cậu trước thì tôi tính trước.”

“Cái tát đầu tiên là vì cậu dùng bao cát đập tôi ba lần vào ban ngày, có đi thì phải có lại, cái tát thứ hai là do cậu đốt áo khoác của tôi. Chẳng phải cậu nói rằng chiếc áo parka đó của tôi chỉ một, hai trăm tệ thôi sao? Bây giờ tôi phải nói rõ ràng cho cậu hay, chiếc áo đó có giá 3889 tệ, nhật ký chi tiêu ngân hàng tôi có thể cho cậu xem bất cứ lúc nào, điện thoại của tôi cũng ở trong áo khoác, nếu tôi nhớ không nhầm thì là hơn tám nghìn tệ.”

“Hành vi của cậu tạo ra tổn thất 1,2 vạn tệ cho tôi, bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, một là mau chóng báo cảnh sát và tôi sẽ đưa chứng cứ trong tay cho họ, còn 1,2 vạn tệ tổn thất tôi cũng sẽ không bớt một xu. Cố ý phá hoại tài sản của người khác có thể bị lập án phạt năm nghìn tệ, không biết từng ngồi phòng giam có được thi đại học hay không nữa?”

“Lựa chọn thứ hai, cậu không muốn đền cũng được, 1,2 vạn đó coi như là phí mua vui cho chị đây, tôi bỏ số tiền đó ra để mua hai cái tát lên mặt cậu.”

Điền Vi loạng choạng lùi ra sau khi nghe thấy hai chữ “lập án”, sắc mặt tái mét. Những người xung quanh hóng chuyện suốt cả quá trình thì lần đầu tiên được chứng kiến cách xử lý như vậy, thật sự dũng cảm.

1,2 vạn tệ là một món tiền khổng lồ đối với những thiếu niên trong Huyện, bản thân không thể đền, nếu bảo người nhà đền tiền thì chắc chắn sẽ khiến phụ huynh thất kinh. Điền Vi bắt đầu cảm thấy không ổn, các chị em bên cạnh liền vội vàng chạy tới kéo cô ta, nhỏ giọng thúc giục: “Đừng báo cảnh sát, bỏ đi thôi.”

Điền Vi tức đến mức toàn thân phát run, nhưng lại không thể làm gì người trước mặt, đúng lúc này, Diệp Anh Kiện luôn đứng phía sau bỗng chen vào, đứng chắn trước mặt Điền Vi. Dáng người cậu ta khá cao, cứ thế đứng chắn bóng người Điền Vi, đồng thời đối diện với ánh mắt cùng khí thế bức người của Tình Dã.

Toàn bộ học sinh trường Kim Long đều phải nín thở, ba của Diệp Anh Kiện là Giám đốc nhà máy ở trường bắn, tại một Huyện nhỏ thế này cũng được coi là đại gia, sự nghiệp lớn. Thường ngày đi học, tan học đều có xe đưa xe đón, cộng thêm thành tích học tập cùng chức vụ hội trường Hội học sinh nên cậu ta là người có chỗ đứng tại trường Kim Long.

Lúc này, học sinh trường Kim Long thấy Diệp Anh Kiên đã chịu ra mặt, nhất thời cảm thấy hào hứng, đến Điền Vi cũng phải cảm động không thôi và lập tức yếu ớt gọi: “Diệp Anh Kiện, cảm ơn cậu.”

Nhưng điều mà họ không thể ngờ tới đó là Diệp Anh Kiện lại đột nhiên quay lại đứng cạnh Tình Dã, đồng thời nhìn chằm chằm vào Điền Vi: “Bạn Điền Vi, tôi luôn cho rằng cậu là một người rất cầu tiến, hoàn toàn không tin cậu có thể làm ra những chuyện như vậy.”

Tình Dã khẽ cau mày, đưa mắt về phía Diệp Anh Kiện, Hình Võ cũng lạnh lùng ngước lên, dự định sẽ đá cậu ta sang một bên nếu cậu ta dám lại gần thêm một bước nữa.

Điền Vi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy mong đợi, nhưng ngay câu tiếp theo Diệp Anh Kiện lại nói: “Cậu có biết rằng trong một hoạt động tập thể như vậy, thì hành vi của cậu không những đại diện cho mình bản thân cậu mà còn đại diện cho toàn bộ học sinh trường Kim Long, đại diện cho từng học sinh cũng như giáo viên của trường chúng ta hay không? Tôi cảm thấy hổ thẹn vì hành vi của cậu, tôi thay mặt cho Hội học sinh trường Kim Long đưa ra lời cảnh cáo với cậu, hy vọng cậu có thể một sự nhịn chín sự lành, không nên tiếp tục gây rắc rối rồi để cho trường An Trung cười nhạo chúng ta nữa.”

Đôi lông mày đang cau lại của Tình Dã bỗng nhướng lên và Hình Võ cũng thu lại thanh kiếm dài một trăm mét suýt chút nữa thì rút ra của mình.

Điền Vi mở to hai mắt không dám tin, cô ta tức đến đỏ ửng cả hốc mắt, trông vô cùng chật vật, cuối cùng là bị một nhóm học sinh trường Kim Long kéo đi.

Diệp Anh Kiện quay sang nói với Tình Dã: “Nếu cậu không có áo khoác thì lát nữa tôi sẽ tặng cậu một chiếc áo đồng phục của trường tôi, hy vọng cậu không bị cảm lạnh, ngày mai chúng ta cùng nhau đấu một trận thật tốt.”

“…” Quanh đi quẩn lại cả nửa ngày, cuối cùng chỉ là sợ ngày mai cô không thi đấu cùng cậu ta sao? Đúng là cỗ máy chiến đấu kỳ quặc.

Tình Dã không từ chối, cô gật đầu: “Vậy phiền cậu rồi.”

Diệp Anh Kiện ngẫm nghĩ một lúc, lại nói: “Nếu cậu không tiếp tục truy cứu trách nhiệm về việc của Điền Vi thì nhà trường chúng tôi cũng sẽ không để cậu phải chịu tổn thất, nếu cậu không cảm thấy bất tiện thì tôi có thể cung cấp cho cậu một chiếc điện thoại.”

Tình Dã đảo mắt nhìn Hình Võ, anh đứng sau Diệp Anh Kiện, đang giơ tay lên chuẩn bị đập cho cậu ta một phát vào sau gáy, Tình Dã thấy vậy thì mím môi cười, rồi vội vàng bước lên phía trước, kéo ống tay áo anh và nói với Diệp Anh Kiện: “Không cần, chị đây chẳng thiếu tiền.”

Dứt lời liền kéo Hình Võ rời đi, Hổ Mập và Sử Mẫn cũng nhìn Diệp Anh Kiện một cái rồi chạy theo.

Trên đường về, Hổ Mập nói thẳng: “Thoải, thoải mái thật, Tình Tình Dã, không, không ngờ em cũng biết đánh người cơ đấy.”

Tình Dã quay đầu lại mỉm cười: “Đâu phải đâu, anh không nhìn thấy gì mà.”

Sử Mẫn lập tức nở nụ cười: “Đúng, chúng ta không ai nhìn thấy.”

Cả nhóm vui vẻ quay lại khu cắm trại, đã có rất nhiều người cũng lần lượt quay về, Hình Võ và Hổ Mập đưa hai người đến cửa trại thì dừng lại, Hổ Mập nói với Tình Dã: “Vậy, vậy em ngủ, ngủ sớm một chút nhé.”

Sau đó, nói với Hình Võ: “Anh, anh Võ, chúng ta đi thôi.”

“Tôi nói với Tình Dã vài câu, cậu về trước đi.”

Hổ Mập ừm một tiếng, không mấy để ý rồi quay người rời đi trước, còn Sử Mẫn thì nói muốn đi lấy nước nóng. Xung quanh người đi tới đi lui, cô và anh vẫn đứng yên tại chỗ, Hình Võ đút tay vào túi, mỉm cười, nói: “Chẳng phải chiều nay nói anh đừng kích động sao? Vậy mà em lại định dạy hư anh hả?”

Tình Dã kiêu ngạo lắc đầu: “Em không đánh người vô cớ.”

Cô không thiếu chiếc áo khoác hay điện thoại, nên thay vì bắt Điền Vi đền tiền thì cô muốn xả giận cho ngày hôm nay hơn, vì vậy khi đi đến chỗ Điền Vi, cô đã tự đưa thế chủ động vào tay mình, để cô ta không thể trở tay, bị đánh cũng chỉ có thể nhịn.

Hình Võ biết hôm nay cô rất tức giận, cũng là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ giận dữ như vậy của Tình Dã trước mặt bao nhiêu người, như thể con sư tử nhỏ độc đoán vậy. Anh cũng từng gặp không ít cô gái hung tợn bên ngoài, nhưng những cô gái đó cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, chỉ biết doạ người ta mà thôi.

Mà ở Tình Dã có đủ sự tự tin, gặp nguy không hoảng, tư duy đã hỗ trợ cô tấn công kẻ xấu, điều này khiến mọi người nhìn thấy luồng khí mạnh mẽ trong trái tim cô. Cô luôn có khả năng khiến Hình Võ phải sáng mắt, thậm chí anh không biết ở cô còn bao nhiêu mặt mà mình không hiểu rõ nữa.

Hình Võ cứ thế cong môi nhìn cô, rồi nói: “Mau vào trong đi, kẻo lạnh.”

Tình Dã mỉm cười: “Ngủ ngon nhé.”

Ngay khi cô quay người, Hình Võ liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai liền kéo cánh tay cô, Tình Dã vừa quay lại thì anh đã hôn nhẹ lên môi cô, mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, anh lập tức rời khỏi người cô, rồi thản nhiên nói: “Ngủ ngon.”

Tình Dã nhìn theo bóng lưng hững hờ của anh, trên má hiện lên sắc hồng quyến rũ.

Khi Tình Dã vào trong lều, cô thấy Phương Lôi đã nằm xuống từ khi nào, cô ta ngủ một mình trong góc, đưa lưng ra ngoài, không hề cử động, Tình Dã nghĩ đến chuyện khi nãy nên cũng không làm phiền cô ta.

Sau đó một lúc, một nữ sinh trường Kim Long mang áo đồng phục đến cho Tình Dã, nó giống hệt chiếc áo đối phương đang mặc trên người, nên Tình Dã chỉ đành tạm thời choàng chiến bào của quân địch lên người.

Nửa đêm, Tình Dã dường như cảm thấy người bên cạnh mình đang thổn thức, cô mở mắt, thò đầu lên nhìn Phương Lôi, giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy vai cô ta đang khẽ rung. Tình Dã thầm thở dài, đứng dậy lấy khăn giấy và đi tới trước mặt Phương Lôi, Phương Lôi ngẩng lên nhìn Tình Dã rồi có chút xấu hổ, kéo chăn lên che mặt.

Tình Dã lặng lẽ đặt khăn giấy cạnh gối, vừa mới nằm xuống thì đột nhiên Phương Lôi lại ngồi bật dậy nhìn cô. Tình Dã cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm trong bóng đêm, khiến cô dựng cả lông chân, bèn dứt khoát ngồi dậy, thì thầm: “Cậu không ngủ được à?”

Phương Lôi chỉ ra bên ngoài, vì vậy hai người cùng nhau ra khỏi lều.

Sự huyên náo đã sớm biến mất khỏi khu cắm trại và trở về với yên tĩnh từ lâu, chỉ có bầu trời đầy sao trải rộng trên đỉnh đầu, xung quanh trống trải, không người, khiến trời đêm sáng rực lạ thường.

Tình Dã thấy mắt của Phương Lôi vẫn đỏ hoe, thành thật mà nói thì từ khi quen biết cô ta đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng như vậy của cô ta, nên cũng có chút ngại ngùng, không biết phải an ủi thế nào.

Phương Lôi đưa tay lên dụi mắt, rồi nắm lấy tay Tình Dã, hạ quyết tâm kiên quyết cầu xin: “Tình Dã, cậu có thể giúp tôi không, tôi đã nghĩ cả tối rồi, ngoài cậu ra thì tôi chẳng biết cầu xin ai nữa.”

“Giúp cậu cái gì?”

“Tôi muốn thi vào đại học Hạ Môn.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất