Chương 1
Hai giờ rưỡi sáng.
Tôi không biết có bao nhiêu người đã bị tôi đánh thức giữa đêm khuya.
Cảnh sát hú còi chạy thẳng đến nhà tôi.
Một nữ cảnh sát rót cho tôi cốc nước nóng, giọng nhẹ nhàng:
"Đừng sợ, bây giờ cô đã an toàn rồi."
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi mang theo sự cảm thông xen lẫn khâm phục:
"Cô ghi hình lại làm bằng chứng ngay khi phát hiện, lại còn bình tĩnh báo án mà không làm nghi can nghi ngờ. Cô làm rất tốt rồi, những chuyện còn lại cứ để cảnh sát lo. Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng."
Tôi nhấp ngụm nước, cố nuốt xuống nụ cười đang trực trào nơi khóe môi khi nghe thấy hai chữ “nghi can”.
Rồi tôi làm bộ hoảng loạn, đôi mắt hoang mang, như thể vừa phát hiện chồng mình có âm mưu giết vợ.
Cảnh sát làm việc rất nhanh.
Chưa đầy một tiếng sau, nữ cảnh sát báo với tôi rằng Hứa Khắc Minh đã bị đưa về đồn và đang bị thẩm vấn.
Số thuốc ở nhà tôi cũng đã được mang đi giám định.
Tôi được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra tổng thể.
Chuyện "giết vợ" tất nhiên chỉ là hiểu lầm, đến sáng hôm sau đã có kết quả giám định – loại thuốc bị tráo chính là thuốc tránh thai.
Còn nguyên nhân tráo thuốc, Hứa Khắc Minh vẫn khăng khăng rằng:
"Chỉ là chưa muốn có con lúc này."
Nữ cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt càng thêm thương cảm.
Tôi đoán họ cũng nhận ra anh ta đang nói dối.
Chỉ là việc này vô đạo đức nhưng không phạm pháp, nên họ cũng không thể làm gì thêm.
Hứa Khắc Minh được thả ra.
Vừa thấy tôi, anh ta liền giận dữ gằn hỏi:
"Sở Mẫn, em lại không tin anh đến thế sao? Làm sao anh có thể hại em chứ?"
Tôi khẽ bật cười:
"Vậy tại sao anh lại lén lút đổi axit folic của tôi thành thuốc tránh thai?"
Anh ta lộ rõ vẻ chột dạ, nhưng vẫn chống chế:
"Anh chưa sẵn sàng làm bố. Anh sợ em không đồng ý nên mới phải làm vậy!"
Tôi phản bác ngay:
"Anh chưa từng hỏi tôi, sao biết tôi không đồng ý?
Hơn nữa, thuốc là do chính anh mua cho tôi mà? Không chuẩn bị thì mua làm gì?"
Hứa Khắc Minh bị tôi hỏi cho cứng họng, mặt đỏ bừng.
Sau một đêm dài mệt mỏi, tôi không còn hứng tranh cãi nữa.
Tôi thẳng thắn:
"Được rồi, anh có hứng thú làm cha kế, còn tôi thì không rảnh làm mẹ kế."
Anh ta sững người:
"Sao em lại biết chuyện đó?"
...
Hứa Khắc Minh nối lại liên lạc với mối tình đầu – Lâm Mộng – từ ba tháng trước, sau một buổi họp lớp.
Từ đó, anh ta trở nên lơ đãng, như người trên mây.
Tôi và anh ta quen nhau qua mai mối, cưới nhau đã ba năm.
Về mối tình đầu của anh ta – tôi biết không ít, chính là bạn học đại học.
Một người bạn cũ, cũng là bạn cùng phòng đại học của Hứa Khắc Minh, hiện đang làm ăn với công ty tôi.
Tôi âm thầm liên lạc để dò hỏi.
Anh ta thở dài trong điện thoại:
"Hôm đó Lâm Mộng không đến họp lớp. Nghe nói bệnh nặng lắm, giai đoạn cuối ung thư phổi, chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Chồng cô ta thì quá tệ, sợ tiền mất tật mang nên chẳng chịu bỏ ra đồng nào chữa trị.
Có lẽ lão Hứa bị ảnh hưởng tâm trạng nên mấy hôm nay mới vậy.
Nhưng cô yên tâm, họ cắt đứt liên lạc từ lâu rồi."
Tôi cười, bảo sẽ không suy nghĩ lung tung, còn cảm ơn anh ta.
Rồi chuyển sang vài câu chuyện công việc trước khi kết thúc cuộc gọi.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, ngây người.
Trước đây đúng là Hứa Khắc Minh và Lâm Mộng đã không liên lạc.
Nhưng gần đây...
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Thời gian anh ta cắm đầu vào điện thoại ngày một nhiều, tần suất "tăng ca" cũng tăng.
Tôi chưa kịp kiểm tra thì tình cờ phát hiện ra sự thật.
Hôm đó, tôi đến bệnh viện thăm bạn thân vừa sinh con.
Không ngờ lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Tôi âm thầm theo dõi, thấy anh ta vào một phòng bệnh.
Đứng ngoài cửa, tôi nghe rõ từng lời hai người nói – những kỷ niệm yêu đương ngọt ngào, nỗi tiếc nuối ngày chia tay, và nỗi đau cận kề sinh ly tử biệt.
Cả hai ôm nhau khóc nức nở.
Cuối cùng, Lâm Mộng giao con trai cho Hứa Khắc Minh.
Anh ta vừa khóc vừa thề:
"Yên tâm đi, cả đời này anh sẽ không có con riêng. Từ giờ, con em cũng là con anh."
Nghe đến đây, tôi run bần bật vì tức giận.
Tôi không nhớ mình ra khỏi bệnh viện bằng cách nào.
Về đến nhà, căn phòng trống rỗng khiến tôi nghẹn thở.
Đêm đó, Hứa Khắc Minh về nhà lúc một giờ sáng.
Anh ta không vào phòng ngủ.
Tôi nhớ đến lời thề thốt ban ngày, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tôi rón rén rời phòng, men theo ánh đèn đến phòng làm việc.
Cửa phòng không đóng chặt.
Tôi nhìn thấy lọ axit folic của mình đặt trên bàn.
Anh ta đang đổ thuốc ra, đổi bằng loại thuốc từ một lọ khác.
Kết hợp với những lời anh ta nói ban sáng, tôi đã đoán ra anh ta đang thay bằng thuốc tránh thai.
Tim tôi lạnh ngắt.
Thế mà tôi vẫn đủ tỉnh táo, lấy điện thoại ra quay lại làm bằng chứng.
Tôi cố tình làm ầm lên, chỉ để có lý do hợp pháp – chuẩn bị cho việc ly hôn.