Chồng Tôi Muốn Nhận Con Trai Tình Đầu Làm Con Nuôi

Chương 4

Chương 4
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi nhận được tin nhắn từ Hứa Khắc Minh lúc đang ngồi trên taxi.
[Xin lỗi.]
Nhìn ba chữ này, nước mắt tôi không kìm được rơi từng giọt xuống màn hình điện thoại, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một nhiều.
Rõ ràng mọi chuyện đều do tôi chủ động đẩy đi, nhưng khi sự việc thực sự xảy ra, tôi vẫn không thể kìm lòng mà thấy đau lòng.
Ba năm hôn nhân, cuối cùng đổi lại chỉ là hai chữ "Xin lỗi".
Tôi bật khóc nức nở trên xe.
Khóc xong, bao nỗi uất nghẹn trong lòng dường như cũng tan biến hết.
Sau hôm đó, tôi trở về nhà thêm vài lần, gom hết đồ đạc dọn đến căn hộ thuê.
Hằng ngày tôi vẫn đi làm đều đặn, cuối tuần thì hẹn bạn thân đi dạo, tán gẫu, cuộc sống cũng coi như tạm ổn.
Tôi và Hứa Khắc Minh có gặp lại nhau hai lần, chủ yếu để xử lý chuyện bán nhà.
Anh ta chủ động giảm giá 150.000 tệ để bán được nhanh hơn, phần lỗ này anh ta chịu hết.
Bệnh của Lâm Mộng không còn cách nào cứu chữa, Hứa Khắc Minh chỉ muốn lo cho cô ấy những ngày cuối đời được dễ chịu hơn, nên cần rất nhiều tiền.
Anh đổi cho cô ấy sang bệnh viện tốt hơn, phòng bệnh riêng, thuốc cũng là hàng nhập khẩu. Nghe nói cả chỗ chôn cất cũng chọn loại 200.000 tệ.
Có lẽ do vất vả quá, anh ta gầy rộc đi thấy rõ, cả người trông tiều tụy hơn hẳn.
Đến ngày kết thúc “thời gian suy nghĩ” để lấy giấy ly hôn, tôi khách sáo nói một câu:
"Nhớ giữ gìn sức khỏe."
Anh ta sững người, rồi đáp lại một câu quen thuộc:
"Xin lỗi."
Tôi cầm lấy giấy ly hôn, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.
Không nói gì thêm, tôi quay người rời đi thì bị anh ta giữ lấy cổ tay.
"Thư Mẫn, ba năm qua chúng ta bên nhau, em thật sự không có chút luyến tiếc nào sao?"
Tôi hơi bất ngờ nhìn anh ta.
Anh nhìn tôi rất sâu, trầm giọng nói:
"Anh biết chuyện này em chịu nhiều ấm ức. Nhưng em có thể chờ anh không?
Đợi anh tiễn Lâm Mộng đi hết chặng đường cuối cùng, rồi anh sẽ đến xin em tha thứ.
Lúc đó, em bắt anh làm gì cũng được."
Tôi khẽ cười khinh, hất tay anh ta ra:
"Có bệnh thì đi chữa sớm đi."
Sau khi ly hôn, tôi mới báo cho ba mẹ biết.
Mặc dù tôi đã nhấn mạnh là không có gì to tát, họ vẫn vội vã bắt chuyến tàu cao tốc gần nhất đến thành phố.
Tôi kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối. Ba tôi nghe xong thì nổi giận đùng đùng, mắng Hứa Khắc Minh một trận suốt nửa tiếng.
Mắng chưa đã, ông còn trút giận sang chuyện khác:
"Cảnh sát ăn hại thật đấy! Dám đổi thuốc mà cũng không xử lý gì à? Đây là chuyện nghiêm trọng chứ đâu phải trò đùa!"
Tôi rót cho ông ly nước, cười bất lực:
"Thay thuốc nhưng không phải thuốc độc, cảnh sát cũng không có cách nào."
Mẹ tôi thì ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi:
"Cái đứa con đó… có khi nào là con ruột nó không?"
Tôi lắc đầu:
"Không phải."
Sau đó kể lại kế hoạch “gài bẫy” Lâm Mộng của tôi.
Mẹ tôi khoái chí hẳn, cười khanh khách:
"Vậy thì mẹ càng mong tới cái ngày nó biết được sự thật đấy!"
Cười chán rồi, mẹ nhìn tôi đầy xót xa:
"Con làm đúng rồi. Nếu thật sự nhận nuôi đứa trẻ đó, sau này con sẽ khổ thôi. Nuôi con người ta mà không thể nặng tay, nhẹ tay cũng không xong. Hứa Khắc Minh thì đầu óc không tỉnh táo, sau này kiểu gì con cũng chịu thiệt thòi."
Mắt tôi hơi đỏ lên.
Ba tôi đẩy mẹ một cái, nói:
"Được rồi, không nói nữa. Vào nấu cơm đi, nấu bữa thật ngon mừng con gái mình quay lại cuộc sống độc thân!"
Ba mẹ ở với tôi hơn một tuần, thấy tôi thực sự đã ổn định lại tinh thần rồi mới về quê.
Tiễn ba mẹ xong, vừa bước ra khỏi ga tàu thì tôi nhận được cuộc gọi từ Hứa Khắc Minh.
Anh ta im lặng mấy giây, rồi nói một câu:
"Cô ấy… đi rồi."
Cô ấy?
Ai?
Mất ba giây tôi mới phản ứng lại — anh ta đang nói tới Lâm Mộng.
Không rõ vì sao, nhưng ngày tổ chức tang lễ của Lâm Mộng, tôi lại đến nhà tang lễ.
Tang lễ của Lâm Mộng do một tay Hứa Khắc Minh lo liệu, tuyệt nhiên không thấy người thân bên chồng cô ta, chỉ có mấy người bạn đại học tới dự.
Lúc tôi đến, họ đang tụ lại trò chuyện bên ngoài.
"Con trai của Lâm Mộng là con ruột của lão Hứa thật à?"
"Chắc thế đấy, lúc nãy thấy mẹ Hứa giữ thằng bé sát bên người, bảo vệ kỹ lắm."
Có người cảm thán:
"Lão Hứa đúng là si tình thật."
Tôi cũng phải thừa nhận — Lâm Mộng ra chiêu cao tay thật.
Đúng lúc đó có người phát hiện ra tôi, vội ngậm miệng rồi chào:
"Thư Mẫn, cậu cũng tới rồi à."
Tôi khách sáo chào lại mấy câu rồi bước vào linh đường.
Hứa Khắc Minh lúc này đang đứng tiếp khách với tư cách “người nhà”.
Tôi còn thấy vài người họ hàng bên nội anh ta — thấy tôi đến thì lúng túng ra mặt.
Hứa Khắc Minh cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên, đang định chào hỏi thì một nhóm khoảng 7-8 người bỗng đi vào.
Người đi đầu trông lanh lợi sắc sảo, bộ dạng không dễ chọc.
Anh ta bước tới trước mặt Hứa Khắc Minh, nhìn anh ta từ đầu tới chân rồi hỏi:
"Vợ tôi chết rồi, cậu khóc lóc làm cái gì?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất