Chương 431: Sợ hãi
Nguồn: EbookTruyen.VN
Cố Thanh Sơn nói: “Không thể không nói, mỗi khi ông rơi vào giấc ngủ sâu thì tôi đều có thể tìm được ông như hôm nay.”
“Sau đó thì sao?” Bộ xương khô mặc áo bào đen nói.
“Ông có thể nhìn bốn phía.” Cố Thanh Sơn nói.
Bộ xương khô mặc áo bào đen ngửa đầu đánh giá tình hình xung quanh.
Trên cao, vô số những chiến hạm đã bao vây vùng biển này.
“Ngươi lại có thể điều động lực lượng cả một quốc gia để đối phó với ta?” Bộ xương khô mặc áo bào đen nói.
Trong một số vấn đề đặc biệt, sức mạnh cá nhân có mạnh như thế nào, cũng không có hiệu quả bằng vô số người.
Bộ xương khô mặc áo bào đen đã từng là vua một nước nên ông ta hiểu rất rõ toàn lực lượng của một quốc gia trỗi dậy sẽ phát huy được một sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.
Lúc này, đối phương mang binh lực cả nước đến, chỉ để đối phó một mình mình.
Nếu là như thế, bản thân ông ta vốn dĩ trốn không khỏi, dù có muốn rơi vào giấc ngủ sâu cũng không thể tìm được một nơi yên ổn
Bộ xương khô mặc áo bào đen điên cuồng hét lên: “Khốn khiếp, bao nhiêu quái vật đã ra mặt, tại sao ngươi lại cứ khăng khăng đối phó một mình ta.”
“Đúng vậy, đúng là tôi chỉ muốn đối phó với một mình ông.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Nếu như ông từ chối trả lời những câu hỏi nho nhỏ của tôi, tôi sẽ cử lực lượng cả nước truy sát ông, khiến ông phải không ngừng trốn chạy.”
“Ta biết ngươi muốn điều tra tình hình ở dưới Hoàng Tuyền, nhưng việc này đối với ta, với ngươi đều không có ích lợi gì.”
Dường như ông ta hơi sợ hãi khi nói về vấn đề này.
Cố Thanh Sơn không chịu thỏa hiệp chút nào: “Tôi không cần lợi ích, tôi chỉ muốn biết dưới Hoàng Tuyền đã xảy ra chuyện gì.”
“Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra.”
“Không nói sao? Cũng được, tiếp theo đây tôi sẽ không ngừng truy sát ông, dù cho những kẻ mạnh khác của địa ngục Hàn Băng đến đây, tôi cam đoan tôi vẫn sẽ truy sát ông.”
Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, nhẹ nhàng nói: “Cho đến khi nhân loại diệt vong.”
“Ngươi là kẻ điên, sao cứ một mực nhắm vào ta thế hả!” Bộ xương khô mặc áo bào đen giận giữ hét lên.
Nếu thật sự là như vậy, bản thân ông ta sẽ hoàn toàn bị chặn mất đường lui.
Đến lúc đó, ông ta chỉ có thể giương mắt nhìn bọn quái vật khác đoạt được linh hồn ở nhân gian, trở nên càng ngày càng mạnh.
Mà bản thân ông ta lại phải trốn chạy không ngừng, không hề có một chút cơ hội lớn mạnh.
Nếu để kẻ thù biết được tình cành của ông ta, chắc chắn nửa đêm cũng sẽ bật dậy cười.
Nếu cứ như vậy thật, đến một ngày nào đó, thì ngay cả tư cách xách giày cho chúng nó ông ta cũng không có.
Bản thân ông ta sẽ trở thành nô lệ của chúng!
Cố Thanh Sơn xua tay, cười nói: “Tất cả cũng chỉ vì ông không dám trả lời những câu hỏi nhỏ này thôi, thật ra vấn đề tôi muốn hỏi đều rất đơn giản, ông không cần phải lo lắng.”
“Đó không phải là vấn đề nhỏ, đó là vấn đề không thể động đến.” Bộ xương khô mặc áo bào đen nghiêm nghị nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Không không không, tôi chỉ cần biết một chút tình hình, cam đoan không làm khó ông.”
“Chỉ cần ông trả lời xong câu hỏi của tôi, tôi sẽ đích thân đưa ông vào giấc ngủ, cũng cam đoan không làm phiền ông nữa.”
Cố Thanh Sơn lấy ra một hộp xì gà, ném cho đối phương.
“Thứ này khá quý đấy, tôi biết ông thích thứ này.”
“Đến đây, vừa hút xì gà vừa nói chuyện với tôi, nói về chuyện của Hoàng Tuyền, sau đó vui vẻ mà ngủ.”
Bộ xương khô mặc áo bào đen nhìn hộp xì gà bay đến trước mặt.
Dựa vào khả năng quan sát của ông ta, chỉ liếc nhìn cũng đủ biết đây là xì gà tốt hay dở.
Đây là loại xì gà nổi tiếng, là loại tốt nhất trên thế giới.
Từng là hiệu mà chính mình thích nhất.
Tên nhóc này đúng thật có lòng, mình chỉ mới hút nửa điếu trước mặt hắn ta thôi, hắn ta liền nhận ra nhãn hiệu xì gà gì rồi.
A!
Đây vốn không phải là vấn đề mấu chốt.
Cơ thể của bộ xương khô mặc áo bào đen không ngừng run rẩy.
Đột nhiên ông ta ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, vang vọng khắp nơi.
“Aaaa! Chết tiệt! Chết tiệt! tại sao ta lại gặp phải một tên vô lại như ngươi!”
Mấy trăm chiếc Chiến Hạm Tinh Không cỡ nhỏ dày đặc trên bầu trời.
Nước biển bắt đầu dâng trào dưới chân, chống cự không cho ông ta tiến vào.
Còn tên người sống khiến người ta chán ghét đứng lơ lửng trên không, đối diện với chính ông ta.
Đã cách nhiều năm, cuối cùng bộ xương khô mặc áo bào đen cũng đã cảm nhận được cái gì gọi là đến bước đường cùng.
Ông ta thở gấp rất lâu, rồi bỗng nhiên quát mắng một tiếng: "Ngươi hỏi đi! Hỏi xong thì cút nhanh đi!"
"Vậy mới đúng chứ, thật ra tôi cũng không muốn đuổi giết ông mãi, tốt nhất là sau này chúng ta đừng liên lạc." Cố Thanh Sơn cười nói.
Câu nói này đã giúp cho cho cảm xúc của bộ xương khô mặc áo bào đen hơi ổn định lại đôi chút.
Ông ta đáp lời: "Tốt nhất là như thế, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi."
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi một vấn để mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Ở kiếp trước, Địa Ngục Hàn Băng chỉ mới ập xuống nửa ngày, nhân gian đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Ai cũng không biết, nếu có thêm thời gian thì không biết Hoàng Tuyền sẽ còn những hỗn loạn gì nữa.
Ở kiếp này, Địa Ngục Hàn Băng sắp ập xuống rồi.
Như vậy, trong cuộc sống sau này, còn có gì sẽ xuất hiện nữa?
Cố Thanh Sơn luôn có dự cảm không lành.
Nếu Hoàng Tuyền thật sự xảy ra vấn đề, vậy thứ ập xuống nhân gian không chỉ là một địa ngục.
"Trong Hoàng Tuyền, ngoại trừ Địa Ngục Hàn Băng, hẳn là còn có địa ngục khác nhỉ." Hắn hỏi.
"Nói nhảm, đương nhiên Hoàng Tuyền có rất nhiều tầng địa ngục." Bộ xương khô mặc áo bào đen đáp.
Ngược lại, ông ta trả lời vấn đề này rất thẳng thắn.
Lòng Cố Thanh Sơn trở nên nặng nề hơn.
Hắn bình tĩnh cảm xúc một chút rồi lại hỏi: "Sau địa ngục Hàn Băng thì có địa ngục khác ập xuống nhân gian không?"
Bộ xương khô mặc áo bào đen châm chọc nói: "Địa ngục có rất nhiều tầng, ta chỉ là một người chết, sao có thể qua lại tùy ý từng địa ngục chứ?"
"Ta nói thật cho ngươi biết, thật ra ta cũng không biết tình hình của các địa ngục khác."
Cố Thanh Sơn bắt đầu cảm giác được có đôi chút manh mối.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở trong Hoàng Tuyền?" Hắn hỏi.
Bộ xương khô mặc áo bào đen bực bội nói: "Không thể nói chuyện Hoàng Tuyền cho ngươi được."
"Vậy sao? Vậy ông cứ chờ sự đuổi giết vô cùng vô tận của tôi đi." Cố Thanh Sơn nói.
Bộ xương khô mặc áo bào đen quát: "Ngươi không giết chết được ta!"
"Thì tôi cứ quấn lấy ông, cho ông ngủ say hết lần này đến lần khác." Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
"Ngươi hỏi thứ khác thì còn có thể thương lượng, chỉ riêng chuyện của Hoàng Tuyền thì tuyệt đối không thể nói được." Bộ xương khô mặc áo bào đen lui một bước.
"Không thể nói cho tôi biết sự thật... Là bởi vì sao?" Cố Thanh Sơn cảm nhận được sự kiên quyết, dứt khoát đổi cách hỏi.
"... Được rồi, tôi không hỏi Hoàng Tuyền nữa, vậy thì tôi hỏi vì sao ông lại không thể nói cho tôi biết sự thật."
"Bởi vì nếu ta nói thì ta sẽ bị phát hiện ngay lập tức." Trên mặt của bộ xương khô mặc áo bào đen không có bất cứ biểu cảm nào của con người nhưng Cố Thanh Sơn lại cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của ông ta.
------oOo------