Chương 509: Trận chiến thần ma (1)
Nguồn: EbookTruyen.VN
Nó lặng lẽ trôi nổi trên đài cao, tàn ra ánh sáng mờ nhạt như nước sông Vong Xuyên.
Cố Thanh Sơn phi thân đến trước đài thờ phụng trường câu.
Không đợi hắn làm gì, đã có một luồn hơi thở bao la nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng tiếp xúc nơi đài cao.
Đài cao cảm nhận được hơi thở sạch sẽ này, nhất thời xuất hiện một hàng chú ngữ.
Xem ra đây là chú triệu hồi linh khí rồi.
Cố Thanh Sơn bất ngờ khi thấy cảnh này.
Vốn cho rằng sẽ phải hao phí sức lực một chút, ai ngờ hơi thở của cô gái áo đen còn có công dụng kỳ diệu này.
Hắn nhìn chú triệu hồi linh khí, khẽ nhỏ giọng thì thầm: "Ly Hồn câu mệnh, Vong Xuyên phụng sự vì ngươi. ""
Vù vù!
Vang lên một tiếng nhỏ, trường câu trên đài cao giật mình.
Trường câu linh động đứng thẳng lên.
Nó phát ra một giọng nói: "Hả? Hình như là hơi thở của nàng. ""
Trường câu bay từ đài cao xuống, dừng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn có chút không hiểu được.
Hình như thần khí này luôn ngủ say ở đây, chẳng lẽ nó thật sự có thể biết được Hoàng Tuyền xảy ra chuyện gì?
Vong Xuyên Ly Hồn Câu bỗng không nói chuyện, hình như đã xác nhận được điều gì đó.
Một lúc sau, Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói: "Không sai, quả thật trên người ngươi có mang hơi thở của nàng, xem ra là người một nhà. ""
Thái độ của trường câu trở nên thân thiết hẳn.
Grào!
Bên ngoài có tiếng chấn động trời đất truyền đến.
Lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Phệ Hồn Chu Ma đã trở lại rồi.
Xem ra những vị thống lính địa ngục đó cũng không chống cự được bao lâu, hoặc theo cách nói của họ, bọn họ đã bị thứ gì đó cưỡng chế triệu hồi trở về địa ngục.
Vong Xuyên Ly Hồn Câu lập tức nói: "Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta mau đi thôi! ""
Vong Xuyên Ly Hồn Câu rơi xuống, lại để cho Cố Thanh Sơn có thể nắm được.
Trên giao diện thao tác Chiến Thần, lập tức xuất hiện một hàng chữ nhỏ.
[Vong Xuyên Ly Hồn Câu, thần khí Hoàng Tuyền chuyên dụng của thần linh.]
[Tất cả thuộc tính của thần khí đều không rõ, trừ phi nó chủ động nhận chủ, ngài mới có thể thu hoạch được những tin tức liên quan.]
Cố Thanh Sơn chẳng buồn chú ý nhiều, quay người lại, phát động Súc Địa Thành Thốn.
Hắn xuất hiện ở bên ngoài thần miếu.
Một cổ thần niệm quái dị quét tới trước mặt hắn.
Lúc ở nhân gian giới, vì những người khác không biết sử dụng thần niệm, cho nên Cố Thanh Sơn có thể không kiêng nể gì cả.
Nhưng ở chỗ này, thủ đoạn điều khiển thần niệm của Phệ Hồn Chu Ma là thiên biến vạn hóa, đã sớm vượt qua trình độ nhận thức của giới tu hành.
Cố Thanh Sơn phát giác được cỗ thần niệm này liền cẩn thận thu hồi hết thảy thần niệm của mình lại.
Hắn tuyệt không thể để cho thần niệm của mình rời khỏi thân thể, tiếp xúc với thứ đó.
"Để ta chặn nó lại!" Nam Tu La hét lớn một tiếng, xông tới.
"Ngươi đi mau!"
Lão giả hô lên một tiếng, bay về phía Chu Ma.
Bọn hắn đi đến nửa đường thì đột nhiên biến mất.
Phệ Hồn Ma Chu cười to nói: "Mấy tên người chết các ngươi khiến người khác thật đau đầu, cuối cùng cũng nên giải quyết rồi."
Đôi con ngươi của nó nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, rồi rơi vào Vong Xuyên Ly Hồn Câu trong tay Cố Thanh Sơn.
"Xem ra ngươi chính thứ côn trùng đến từ nhân gian rồi, vậy mà lại có thể tới miếu thờ cung phụng Thần khí, ta nên nói ngươi thông minh, hay là ngây thơ đây?"
Thân hình to lớn của nó hơi cong lại, rồi lập tức hóa thành tàn ảnh.
Mang theo tiếng gió sắc bén, Phệ Hồn Ma Chu gào thét lên đánh về phía Cố Thanh Sơn.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ một tiếng.
"Để ta chặn nó lại!" Chim trắng nhỏ kêu lên.
"Không cần."
Cố Thanh Sơn duỗi tay kia ra bắt lấy đao Tước Cốt Qủy, lập tức phát động Súc Địa Thành Thốn.
Bây giờ không phải là thời điểm tranh đấu, bản thân mình trước tiên phải làm rõ chân tướng đã!
Phệ Hồn Ma Chu xuất hiện ở cửa miếu thần, mà Cố Thanh Sơn lại từ nơi này biến mất, rồi xuất hiện ở dưới sườn núi cạnh bờ Vong Xuyên.
Hắn đâm thảng về phía sông Vong Xuyên.
Vong Xuyên mở rộng ra đón hắn tiến vào.
Nước sông phía sau hắn liền khép lại.
Một giây sau, trên bờ liền truyền đến một tiếng gầm rú không thể nào kìm nén được.
Phệ Hồn Chu Ma bổ nhào về phía trước, đến cạnh bờ Vong Xuyên.
Nó nằm ở bên cạnh bờ, thân thể nghiêng về phía trước, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc Cố Thanh Sơn đang ở nơi nào.
Rõ ràng là chỉ thiếu một chút nữa đã bắt được rồi!
Tên nhân loại này thật sự quá giảo hoạt.
Trên người hắn có khí tức tu hành, nhưng vì sao hắn lại không xuất ra thần niệm chứ?
Thân hình Ma Chu cứ nhúc nhích qua lại ở bên cạnh bờ, nhưng không dám tiến vào Vong Xuyên.
Vong Xuyên, là quy luật mạnh mẽ nhất Hoàng Tuyền, đại biểu cho giới hạn của sự sống hoặc cái chết.
Đây là quy luật khởi nguồn của Hoàng Tuyền.
Cho dù là ma cũng không có cách nào đối kháng lại với dòng sông mênh mông này.
Cố Thanh Sơn mang theo Vong Xuyên Ly Hồn Câu cùng đao Tước Cốt Quỷ đi xa ngay lập tức.
Bay thật lâu dưới dưới đáy sông, cuối cùng hắn cũng dừng lại.
"Xin chào, ta là Cố Thanh Sơn." Hắn hướng về phía Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
"Cái gì ngươi cũng không cần phải nói, ta đều đã biết rõ, kể cả lý do vì sao ngươi tới đây ta cũng đều biết cả." Trường Câu nói.
"Ta là Vong Xuyên Ly Hồn Câu, tất cả tin tức về sinh tử ở Hoàng Tuyền đều nằm trong tim ta."
"Ta thậm chí còn biết rõ ngươi đã trải qua những gì ở Hoàng Tuyền và muốn hỏi về cái gì nữa."
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong số những tạo vật bên trong Hoàng Tuyền, cuối cùng cũng xuất hiện một thứ có thể nói chuyện bình thường.
"Kính mong ngươi hiện thân cho ta gặp một lần." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi muốn nói tới khí linh? Ta đã ở đây rồi, chỉ có điều ta là vô hình thôi."
Trên Vong Xuyên Ly Hồn Câu tản mát ra quang mang nhàn nhạt.
"Toàn bộ thế giới Hoàng Tuyền, nơi nào có ánh sáng thì ta liền ở đó." Nó giải thích.
Cái này thật đúng là cường đại, Cố Thanh Sơn thầm khen một tiếng.
"Có thể kể lại những chuyện đã xảy ra ở Hoàng Tuyền cho ta biết không?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên là được, mời sử dụng thần niệm để câu thông với ta, ta sẽ cho ngươi xem một số chuyện đã phát sinh mấy ngày trước."
"Được."
Cố Thanh Sơn thả thần niệm xuyên vào Vong Xuyên Ly Hồn Câu.
Chỉ chốc lát sau, trên lưng hắn liền rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, tóc gáy toàn thân đều bị dựng lên.
Vô số tiếng kêu rên thống khổ bỗng nhiên xông vào trong óc.
Một bức tranh từ từ mở ra.
Ở đó có từng chùm ánh sáng rừng rực đang lặng lẳng lơ lửng trên bầu trời của núi Đại Thiết Vi.
Thỉnh thoảng có vài luồng sáng bảy màu bỗng nhiên bay tới, hung hăng đâm vào những chùm sáng kia.
Mỗi một lần như vậy thì sẽ có một, hai chùm sáng bị đẩy mạnh đâm sầm vào ngọn núi.
Chùm sáng sau khi đụng vào núi Đại Thiết Vi thì liền hóa thành hình người, nhưng rất nhanh lại hóa thành tro tàn.
Cố Thanh Sơn cố gắng mở to hai mắt, nhưng chỉ có thể nhìn rõ tướng mạo uy nghiêm của họ trong nháy mắt khi ánh sáng quanh người bọn họ bị dập tắt.
Đó là Thần linh của Hoàng Tuyền.
Trên mặt họ hiện ra biểu tình như đang phải đựng một loại đau đớn cực độ, sau đó thì chết đi.
Ở một nơi xa xôi khác của núi Đại Thiết Vi.
Đang có rất nhiều yêu ma bò đầy trên thân núi, lẳng lặng chờ đợi các vị thần hoàn toàn tiêu tán.
------oOo------